Vũ Tiểu Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, hoá ra hai ngày nay Tịch Thần Hạn không hề liên lạc với cô.
Một vài lời cũng không hề có, giống như biến mất vậy, không có một chút tin tức.
Cô nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, cô muốn gọi điện cho anh, nhưng ngón tay cô từ đầu đến cuối vẫn cứng đờ trên bàn phím, không thế nhấn xuống được.
Cô để mặc cho tâm trạng của mình hoàn toàn rơi xuống tận đáy, cô kiềm nén những giọt nước mắt trong khoé mắt, sải bước đi vào ký túc xá của trường học.
“Cái gì?” An Tử Dụ suýt chút nữa nhảy lên, “Mẹ cậu lại ngang ngược can thiệp vào chuyện của cậu sao?”
“Cậu gọi điện cho anh ấy đi, thật là, bố mẹ cũng đã gặp rồi, cũng đính hôn rồi, bây giờ đột nhiên lại không liên lạc nữa, chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không dám liên lạc với anh ấy, mình không biết nói với anh ấy như thế nào, cũng không biết giải thích như thế nào.
”
“Mình cũng cảm thấy sợ hãi!.
.
” Cô cúi thấp đầu xuống, “Mẹ mình lấy cái chết để ép buộc mình, thật sự là rất khiến người khác phải sợ hãi!.
.
mình vô cùng sợ.
”
“Rốt cuộc là tại sao vậy?” An Tử Dụ sốt ruột đi đi lại lại hãi.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không biết, đến bây giờ mình cũng không biết gì hết, mẹ mình không chịu nói, bà ấy chỉ ép bọn mình chia tay.
”
“Anh ấy nói anh ấy không may mắn, sẽ mang đến tai hoạ cho nhà mình.
”
“Mê tín!”
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy An Tử Dụ khóc to lên, “Mình cũng hết cách rồi!.
Bây giờ rốt cuộc mình phải làm thế nào đây? An An, cậu nói cho mình biết, mình nên làm thế nào đây?”
An Tử Dụ than thở một tiếng, cô ta ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, “Hừ, mình cũng không biết làm thế nào.
”
Vũ Tiểu Kiều khóc rất lâu mới lau khô nước mắt, “Chỉ có thể như vậy thôi, đi một bước nhìn một bước vậy.
”
An Tử Dụ lại than thở một tiếng, không nói câu nào hết.
Cô ta nhìn thấy cảnh ngộ mà Vũ Tiểu Kiều gặp phải thì rất lo lắng, còn chuyện của cô ta cũng không phải là loạn đến mức rối như tơ vò.
Trước đó cô ta đã xem mắt với một cậu ấm của một doanh nghiệp nhỏ, gia thế của anh ta cũng không thể nào gọi là nhà quyền thế được, nhưng mẹ kế của cô ta lại thích anh ta nên cứ ép An Tử Dụ phải đồng ý, còn nói anh ta là cổ phiếu tiềm ẩn, trong tương lai nhất định sẽ có giá trị.
Tuy mặt mũi của người đàn ông kia cũng được, nhưng An Tử Dụ không có một chút cảm giác nào với anh ta, cô không chịu đồng ý thì mẹ kế của cô ta lại vừa khóc vừa làm loạn, náo loạn đến mức cả nhà không được yên ổn.
Cuối cùng không còn cách nào khác, An Tử Dụ chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Nếu như không phải đột nhiên trường học có quy định bắt buộc phải ở lại trường học, thì bây giờ cô ta đã bị mẹ kế ép đi đính hôn rồi, may mà có thể dùng việc thi cuối kỳ để kéo dài thời gian, như vậy mới có thể tạm qua được.
“Tiểu Kiều, phấn chấn lên một chút.
Cậu phải tin rằng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
” An Tử Dụ động viên tinh thần Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Nếu không phải trường học đột nhiên thay đổi quy định thì bây giờ mình vẫn đang bị mẹ giam giữ ở nhà.
”
“Cho nên đây có thể là một bước ngoặt.
Cố lên, chúng ta đều cùng nhau cố gắng.
”
Cửa ký túc xá đang đóng chặt đột nhiên bị người khác đạp ra.
Người có thể ở Strickland ngang ngược hống hách như vậy, ngoại trừ Cung Cảnh Hào thì còn có thể có ai chứ?”
Cung Cảnh Hào vừa bước vào, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ở trong ký túc xa thì gương mặt u ám của anh ta đột nhiên dịu lại một chút.
Anh ta lớn giọng nói, “Vũ Tiểu Kiều, tôi đến là để thông báo với cô một tiếng, bây giờ chỗ này chính thức trở thành trường học khép kín, không được sự cho phép của tôi, cô không được tuỳ ý ra ngoài, nếu như để tôi phát hiện, đừng nói đến tốt nghiệp, tất cả các thành tích của cô trước đó đều bị huỷ bỏ.
”
Cung Cảnh Hào đứng ở đó, đứng từ trên nhìn xuống Vũ Tiểu Kiều đang ngồi trên ghế, phát hiện hốc mắt của cô đỏ ửng, hai mắt cũng sưng, anh ta không kiềm được mà ngớ người ra.
“Cô khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong giọng nói lạnh lùng của anh ta hình như có chút không che dấu được sự quan tâm thấp thoáng.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng quay mặt đi, không để ý đến anh ta.
“Tôi hỏi cô tại sao cô khóc?” Cung Cảnh Hào xông lên, kéo Vũ Tiểu Kiều đứng dậy.
“Tôi như thế nào thì có quan hệ gì với anh không?” Cô khản giọng hét lên.
Bây giờ cô cảm thấy vô cùng chán ghét, tại sao tất cả mọi người đều dùng giọng nói hùng hồn để nói chuyện với cô vậy? Thật sự xem cô là cái máy không có cảm giác để mặc tất cả mọi người sắp xếp sao?
Cung Cảnh Hào đè nén sự tức giận trong lòng, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng như đá, “Được, tùy cô.
”
Cung Cảnh Hào hất Vũ Tiểu Kiều ra, “Đừng tưởng rằng cô và cậu tôi đính hôn thì có thể trưng ra dáng vẻ mợ của tôi, cô vẫn là sinh viên ở đây.
”
Vũ Tiểu Kiều tức giận lấy một quyển sách ra, “Biết rồi, bây giờ cậu Cung có thể ra ngoài rồi, tôi phải ôn thi rồi.
”
Cung Cảnh Hào cảm thấy khó chịu, giống như là có một nắm đấm đấm mạnh lên đỉnh đầu anh ta vậy, anh ta càng cảm thấy tức giận hơn, sau đó