Vũ Phi Phi lớn tiếng kêu gào “Vũ Tiểu Kiều, tôi không để cô thực hiện được ý đồ của mình đâu!”
Vũ Tiểu Kiều ngoảnh mặt làm ngơ, lấy túi chuẩn bị ra cửa “An An, mẹ tôi hôm nay xuất viện nên tôi phải đi bệnh viện rồi, lúc đi học nhớ báo danh giúp tôi nhé. “Ừm, được.
Vũ Tiểu Kiều ra cửa, đi ngang qua Vũ Phi Phi, còn không quên nhắc cô ta một câu. “Phi Phi, cô cũng không cần sợ quá, có thể do cô nằm mơ nên nghe nhầm, ban ngày sáng sủa làm gì có ma!” Vũ Phi Phi vốn dĩ tâm trạng đã nhẹ nhõm ra, giờ lại căng thắng, “Ai nói tôi sợ. Tôi còn lâu sợ đó!!! “Được được được, xem như tôi nhiều lời rồi. Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xin lỗi quay người đi, còn nói thầm một câu “Nếu thật sự nghe nhầm, không thể nào tôi và cô ấy đều nghe nhầm chứ? Lẽ nào phòng này thật sự có ma phá? Ui, thật rùng rợn!”
Vũ Tiểu Kiều ôm bả vai rùng mình nổi da gà, mau chóng ra ngoài.
Vũ Phi Phi hít một hơi lạnh, nhìn vào phòng của Vũ Tiểu Kiều, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.
Đột nhiên vai cô ấy bị ai vỗ một cái, dọa Vũ Phi Phi hét lớn. “Á”
An Tử Dụ giật mình, chỉ chỉ cái điện thoại đang vang lên trong phòng. Tôi chỉ muốn nói với cô điện thoại có kêu kìa” Vũ Phi Phi chạy nhanh nghe điện thoại, thấy cuộc gọi của
Bạch Lạc Băng liền đóng cửa lại. “Phi Phi, thế nào rồi?” Bên kia điện thoại, truyền tới giọng trong trẻo của Bạch Lạc Băng. “Chị Lạc Băng, em không muốn ở đây nữa. Hình như có ma phá. “Ma phá? Hả! Vũ Tiểu Kiều người phụ nữ đó tâm cơ sâu thật, cô nhất định bị đùa giỡn rồi!”
“Hả hả có lẽ nào.” Vũ Phi Phi ngẩng đầu nhìn khắp phòng, vẫn cảm thấy hơi lạnh thấu xương. “Vũ Phi Phi, cô đừng quên mục đích cô ở chung phòng với cô ta đó!”
“Chị Lạc Bằng, em biết em phải giám sát Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng. Nhưng mà.”
Bạch Lạc Bằng căn bản không quan tâm nỗi sợ của Vũ Phi Phi, liền cắt ngang Vũ Phi Phi nói, “Gần đây Nhất Hàng rất kỳ lạ, thường xuyên mất liên lạc một cách thần bí, tôi nghi ngờ họ đang lén gặp mặt sau lưng. Phi Phi, chúng ta là bạn tốt nhất, cô sẽ giúp tôi chứ?”
“Giúp, đương nhiên giúp chứ. Vũ Phi Phi mở miệng nói chắc nịch.
Bạch Lạc Băng cười lên, “Phi Phi, cô không phải rất thích cái túi LV kiểu mới của tôi sao, tôi tặng cô.”
Tay Vũ Phi Phi run lên, kích động xém chút rớt điện thoại. Cái túi đó trị giá mấy tỉ, mặc dù nhà họ Vũ là quan chức nhưng cũng không thể so sánh với đám nhà giàu. Vũ Kiến Trung bình thường rất tiết kiệm sợ bị người ta lên án, sinh hoạt phí phát cho Vũ Phi Phi cũng có hạn, ngay cả cái dây túi này cô cũng mua không nổi. “Cái túi đất như vậy, chị thật sự thật sự tặng cho em sao?”
“Chút thành ý thôi, chúng ta là bạn thân nhất của nhau mà.”
Vũ Phi Phi hưng phấn xém chút nhảy lên, “Chị Lạc Băng, chị tốt với em quá! Chị yên tâm, em nhất định sẽ giúp chị giám sát Vũ Tiểu Kiều. Cô ta đi bệnh viện rồi, mẹ cô ta hôm nay xuất viên!”
“Ừ tốt, đừng bỏ lỡ tin tức gì của cô ta đó.”
“Yên tâm, em nhất định sẽ giám sát chặt chẽ.”
Vũ Tiểu Kiều đi bệnh viện đón mẹ xuất viện, lại được thông bảo mẹ cô còn phải nằm viện quan sát mấy ngày nữa mới có thể xuất viên.
Vũ Tiểu Kiều hoang mang khó hiểu, “Chẳng phải trước đây bác sĩ nói mẹ tôi không sao, có thể xuất viện sao?”
“Cái này.” Bác sĩ phụ trách ấp ủng. “Bác sĩ, sức khỏe mẹ tôi không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“không có, không có, chỉ là cần nằm viện quan sát vài ngày. Không sao đâu, cô không cần lo lắng. Bác sĩ phụ trách vội vàng nói còn có người bệnh cần khám, vội vã đi mất.
Vũ Tiểu Kiều gãi gãi đầu, đây là tình huống gì vậy?
Cao Thủy Cầm rất sốt ruột, “Mẹ không có ở nhà Tùng sẽ nóng lòng, hôm nay mẹ nhất định phải xuất viện “Mẹ, chắc là cơ thể mẹ vẫn chưa khỏe mạnh, mẹ yên tâm ở lại đây mấy ngày nữa đi” Vũ Tiểu Kiều mau chóng an ủi Cao
Thủy Cầm, đỡ cô ấy ngồi trên giường bệnh. “Tiểu Kiều, đây là bệnh viện tư viện phí rất đắt đó”
“Mẹ, chuyện tiền bạc con có cách rồi. “Con là sinh viên thì có cách gì! Tiền con đi làm thêm, miền cưỡng chỉ