Một câu con riêng, kích động cả làn sóng
Mọi người đều không ngờ rằng, chủ tịch thành phố trước này công tư phân minh mà bên ngoài lại có con riêng! Tin xấu này mà truyền ra ngoài, sẽ trực tiếp hủy hoại tiên đô của chủ tịch thành phố. Vũ Phi Phi cũng phát hiện mình đã lỡ lời, bình thường ở trường măng Vũ Tiểu Kiều đã đành, ở nơi công cộng như thế này, chẳng khác gì tự ném đá vào chân mình.
Nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi lại.
Vũ Tiểu Kiều mim cười: “Vũ Phi Phi, cô có bằng chứng gì chứng minh tôi là con riêng? Chúng ta rốt cuộc ai mới là con riêng, trong lòng cô biết rất rõ.
Lời của Vũ Tiểu Kiều lại châm lên một làn sóng.
Mọi người đều biết, con gái của chủ tịch thành phố là Vũ Phi Phi, sao bây giờ Vũ Phi Phi lại thành con riêng? “Cô im mồm đi!” Sắc mặt của Vũ Phi Phi đã đỏ gay gắt, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh đang xem sự náo nhiệt của hai người.
Vũ Tiểu khẽ cong môi: “Cô nói xem, rốt cuộc ai mới là con riêng!”
Vũ Tiểu Kiều đương nhiên biết rằng, Vũ Kiến Trung luôn cần thận che giấu mối quan hệ bố con của cô và ông ta, lo sợ rằng thân phận của cô bị truyền ra ngoài, bị người khác chê cười, hủy hoại tiền đồ.
Hôm nay Vũ Phi Phi đã lỡ lời trước mặt mọi người, Vũ Tiểu Kiều cô cũng không phải là người dễ bắt nạt “Vũ Phi Phi, cô nhỏ hơn tôi 4 tháng, theo độ tuổi, là tôi sinh ra trước, sau đó mới có cô, cô nói xem ai mới là con riêng?”
Mọi người lại bàn tán.
Con gái của chủ tịch thành phố lại là con riêng, màn kịch này thật là ngày càng hay. “Kêu cô im mồm rồi cơ mà!” Vũ Phi Phi mất kiểm soát, giơ tay định tật.
Tịch Thần Hạn trên tầng nhìn thấy vậy vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi xuống. Nhưng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều năm lấy bàn tay của Vũ Phi Phi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vũ Phi Phi, một dáng vẻ không dễ dàng bị ức hiếp
Tịch Thần Hạn lại ngồi xuống, ánh mắt trở lại bình tĩnh như trước, dường như còn ẩn chứa một chút kiêu ngạo. Người phụ nữ của Tịch Thần Hạn, không phải là loại phụ nữ yếu đuôi mà ai cũng có thể bắt nạt được.
Đường Khải Hiên lại than thở: “Thật không ngờ chủ tịch thành phố Vũ này là một kẻ đạo đức giả, đời sống riêng tư lại phong phú như vậy! “Nhưng mà Vũ Tiểu Kiều, thật biết tính kế, biết nắm bắt nhược điểm của Vũ Phi Phi, dễ dàng đảo ngược tình thế. Lúc này, chỉ cần Vũ Phi Phi tiếp tục tranh luận với Vũ Tiểu Kiều ai là con riêng vậy thì cuộc sống riêng tư của chủ tịch thành phố sẽ bị vấy bẩn. “Đối với giới quan chức cấp cao, đây được coi là một con dao chí mạng.
Tịch Thần Hạn khẽ mím môi, người phụ nữ Tịch Thần Hạn thích, không phải là một con thỏ trắng mà ai cũng có thể bắt nạt Cho dù Vũ Phi Phi có ngu ngốc đến mức nào, cô ấy cũng biết không nên tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, đành phải im lặng.
Vũ Phi Phi không thể thoát khỏi được tay của Vũ Tiểu Kiều, mất kiểm soát hét lên: “Vũ Tiểu Kiều, rốt cuộc cô có cút đi không! Đây là chỗ ngồi của chị Lạc Băng!”
“Hai người có hẹn trước không?” An Tử Dụ hỏi với giọng lạnh lùng: “Vũ Phi Phi, đến học sinh tiểu học cũng đều biết thứ tự trước sau!” Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng đương nhiên không có hẹn trước, nếu không chỗ ngồi này cũng không để cho Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ ngồi vào dùng bữa. “Chỗ ngồi này, là của chị Lạc Băng!” Vũ Phi Phi vẫn không nhượng bộ
Các khách hàng trong nhà hàng hôm nay cũng coi như biết được con gái của chủ tịch thành phố lại không có văn hóa như vậy, còn tiếp tục làm mất mặt mình, mọi người đều tỏ ra khinh bỉ. Ảnh mặt của Vũ Tiểu Kiều khẽ nhìn xung quanh, mọi chuyện trở nên thể này mà người quản lý nhà hàng cũng không đến để ngăn cản, rõ ràng Bạch Lạc Băng đã nói chuyện trước người quản lý. Nhưng cơn tức này không thể dễ dàng nuốt xuống được, chỗ ngồi này, tuyệt đối không thể nhường. “Tôi phải ăn rồi nhé, cô còn muốn tiếp tục đứng đây nhìn chúng tôi ăn sao? Có thể hiện rằng cô là một người thô lỗ không?” Vũ Tiểu Kiều mỉm cười với Vũ Phi Phi, vô hại và vô tội.
Vũ Phi Phi nghiến răng: “Cô!”
Bạch Lạc Băng nhìn thấy Vũ Phi Phi không đối phó được với Vũ Tiểu Kiều, sải bước trên đôi giày cao gót, bước đi duyên dáng tiến lại gần.
Bạch Lạc Băng đầu tiên mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi Tiểu Kiều, tính cách của Phi Phi quá thẳng thắn rồi!”
Sau đó, Bạch Lạc Băng lại nói. “Tiểu Kiều, là thế này, con người tôi có một thói quen, quen với vị trí dùng bữa, càng không thể dễ dàng thay đổi, nếu không cả người sẽ không được thoải mái! Chúng ta là bạn học, cô lại là bạn có “quan hệ rất tốt” với bạn trai Tô Nhất Hàng của tôi, cô sẽ nhường vị trí này, không để tâm trạng tôi không tốt phải không?”
Giọng nói của Bạch Lạc Băng nhẹ nhàng