Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ nhầm lời hát, vui vẻ rời đi.
Bạch Lạc Băng vẫn đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy.
Vũ Phi Phi có chút lo sợ Bạch Lạc Băng bây giờ sẽ nổi giận rời đi, nhỏ tiếng gọi cô ta. “Chị Lạc Băng. ”
Bạch Lạc Băng ngẩng đầu, không muốn mất một chút thể diện nào trước mặt mọi người, cố nở một nụ cười còn khó nhìn hơn cả là khóc, ngôi vào chỗ ngồi, còn ra lệnh cho người phục vụ nhanh chóng thu dọn những thứ còn sót lại trên bàn. Đồng thời để người phục vụ khử trùng lại mặt bàn.
Đồ bị Vũ Tiểu Kiều động đến thật là ghê tởm.
Nếu như không vì thể diện, ngay cả chiếc bàn này có ta cũng không muốn chạm một cái
Tay của Bạch Lạc Băng run rẩy rút điện thoại từ trong túi xách ra, mở tin nhắn quẹt thẻ vừa nãy, vừa nhìn đã thấy quẹt hơn ba trăm vạn (~900 triệu VNĐ), tức đến nỗi lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt cũng phải thay đổi.
Rất nhiều khách hàng che miệng cười thầm.
Còn tưởng rằng Vũ Tiểu Kiều sẽ phải quỳ gối cầu xin Bạch Lạc Băng, không ngờ cuối cùng lại bị đâm ngược một nhát.
Màn kịch này, thật là đặc sắc!
Đường Khải Hiên vỗ tay tán thưởng, nhìn Vũ Tiểu Kiều mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò, đeo chiếc balo, tóc đuôi ngựa vung vẩy theo người, chạm vào lưỡi. “Thật thú vị, thật là thú vị.”
Đường Khải Hiên nhìn sang Tịch Thần Hạn, kinh ngạc phát hiện Tịch Thần Hạn cong mỗi một đường rất đẹp, dáng vẻ trông rất tự hào kiêu ngạo khiến Đường Khải Hiên khó hiểu.
Khi Đường Khải Hiền xuống tầng gặp người phục vụ, mang đến cho bản của Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi mấy món đặt tiền, còn có rượu vang đỏ, nói là người khách trên tầng tặng, anh càng thêm phần khó hiểu. “Tôi nói này Thần Hạn, rốt cuộc anh đang làm cái gì thế?” Đuổi vợ sắp cưới của anh đi, rồi lại tặng đồ cho người bắt nạt vợ sắp cưới của anh! Anh đang giúp người khác bắt nạt vợ sắp cưới của anh sao!”
Nụ cười trên mỗi Tịch Thân Hạn dần dần lạnh lại, đột nhiên tức giận, quát nhẹ một câu. “Tôi có nói Vũ Tiểu Kiều là vợ sắp cưới của tôi sao!!! Người phụ nữ dám thừa nhận Tào Xuyên là bạn trai trước mặt ngu khác, cô chết chắc rồi!
Đường Khải Hiên bỗng nhiên hóa đá.
Anh hồi tưởng lại một chút, hình như Tịch Thần Hạn đúng là chưa từng thừa nhận Vũ Tiểu Kiều là vợ sắp cưới của anh ấy.
Tất cả đều là suy đoán của anh, đồng thời chỉ dựa vào thái độ mập mờ của Tịch Thần Hạn dành cho Vũ Tiểu Kiều mà đoán Vũ Tiểu Kiều là vợ sắp cưới của anh ấy. “Cái gì?!” Đường Khải Hiên khẽ kêu một tiếng, chỉ xuống
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi “Vậy vợ sắp cưới của anh là… “Chắc không phải là Vũ Phi Phi chứ?”
Đường Khải Hiên vô cùng kinh ngạc: “Anh có thể thích cô ta? Thần Hạn, anh chắc chắn mắt anh dạo này không sao chứ?”
Tịch Thần Hạn không nói gì, ánh mắt đen trầm như đêm. “Mặc dù Vũ Phi Phi gia thế giàu có, bố là chủ tịch thành phố, nhưng mà loại phụ nữ này, sao có thể lọt được vào mắt anh vậy Tich Than Han!”
Đường Khải Hiên thực sự không thể tin nổi, vợ sắp cưới mà Tịch Thần Hạn thừa nhận trước mặt mọi người lại là người phụ nữ không có tổ chất không có đạo đức Vũ Phi Phil
Mặc dù Đường Khải Hiên cũng không thích Vũ Tiểu Kiều, nhưng nếu so sánh Vũ Phi Phi với với Vũ Tiểu Kiêu, thì Vũ Tiểu Kiều càng dễ chấp nhận hơn.
Tịch Thần Hạn liếc nhìn xuống tầng, trong ánh mắt đen sâu thảm suy nghĩ về những lời Đường Khải Hiện nói. Đường Khải Hiên gãi đầu, trước giờ anh đều cảm thấy trên thế giới này mình là người hiểu rõ Tịch Thân Hạn nhất, nhưng sao bây giờ anh lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tịch
Thân Hạn ngày càng xa, không thể hiểu nổi anh ấy được nữa! Tịch Thần Hạn không những ra lệnh kêu người đuổi Vũ Tiểu Kiều đi, còn gọi thêm món ăn và tráng miệng đắt tiền mang đến trước mặt Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi,
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đều rất kinh ngạc, người khách trên tầng dường như rất quan tâm đến hai người. Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi ngẩng đầu nhìn lên căn phòng riêng duy nhất ở trên tầng, đoán người khách trong đó rốt cuộc có lại lịch như thế nào, hình như rất cao quý.
Vũ Phi Phi liếc nhìn xung quanh, đột nhiên kéo Bạch Lạc Băng đến gần, thì thầm vào tai: “Chị Lạc Băng, trước kia em đã tốn tiền để nghe ngóng tin tức của cậu chủ Thần Kinh Hoa, một trong đó là cậu Thần rất thích đến nhà hàng Mễ La, căn phòng riêng duy nhất của nhà hàng là chuẩn bị riêng cho cậu Thần.”
Bạch Lạc Băng cười. “Phi Phi, có phải em nghĩ đến cậu Thần nghĩ đến phát điên rồi không?”
“Em nói thật đó!”
Bạch Lạc Băng cong môi, nghĩ một lát rồi nói với người phục vụ: “Chúng tôi muốn lên trên tầng để cảm ơn, có tiện dẫn đường cho chúng tôi không?”