. Tịch Thần Hạn ngồi sau chiếc bàn làm việc, liên tục hắt xì
Đông Thanh lo lắng hỏi: “Cậu chủ, có phải anh bị bệnh rồi không?”
Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng đưa tay lau mũi, nhìn chăm chăm vào tài liệu trước mặt mà Đông Thanh đem tới, sắc mặt không vui.
Vũ Tiểu Kiều cũng biết đến trại trẻ mồ cô Bác Ái! Số đồ ăn cô lừa Bạch Lạc Băng ở nhà hàng Mễ La đều được đưa đến trại trẻ mồ côi Bác Ái
Trại trẻ mồ côi Bác Ái, là trại trẻ mồ côi mà mấy năm nay anh âm thầm giúp đỡ.
“Người phụ nữ vì để tiếp cận tôi, đúng thật là đã rút hết mọi tâm tư!” Tịch Thần Hạn nằm chặt lấy tờ giấy ăn trong tay, ảnh mắt thêm phần lạnh lùng. Anh vốn tưởng rằng, Vũ Tiểu Kiều chỉ là một con mèo hoang có dụng ý khác, lúc này anh lại cảm thấy cô không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đông Thanh cúi đầu, lặng lẽ đẩy tập tài liệu đến trước mặt Tịch Thần Hạn, hi vọng Tịch Thân Hạn nhìn rõ nội dung trên tập tài liệu, đừng đoán bừa như vậy.
Trong tài liệu mà anh điều tra, rõ ràng ghi rằng Vũ Tiểu Kiều những năm gần đây đều đang làm công ích ở trại trẻ mồ côi Bác Ái, giúp dạy học, giúp trẻ nhỏ làm đồ chơi, không giống như những gì Tịch Thần Hạn nghĩ, cố tình tiếp cận.
Hơn nữa, việc Tịch Thần Hạn giúp đỡ trại trẻ mồ côi Bác Ái trước giờ đều là âm thầm tiến hành, ngoài Đông Thanh ra cũng không có ai biết chuyện này.
Cho dù Vũ Tiểu Kiều có bản lĩnh biết được mọi chuyện, e răng cũng không điều tra được trại trẻ mồ côi Bác Ái, mượn cớ mà tiếp cận Tịch Thận Hạn.
Nhưng Tịch Thần Hạn lại cho rằng như vậy, bởi trong mắt của anh, tất cả những người phụ nữ tiếp cận anh đều chuẩn bị rất kĩ, mà Vũ Tiểu Kiều lại trùng hợp quá nhiều, anh không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để đánh giá sự tồn tại của Vũ Tiểu Kiều.
Đông Thanh không thể nói được gì trước sự cố chấp của cậu chủ nhà anh.
Tịch Thần Hạn hỏi Đông Thanh: “Phía mẹ có động tĩnh gì không?”
“Người theo dõi anh đã quay về báo cáo rồi! Tôi nghĩ rằng lúc này phía phu nhân đã có được tin tức mà anh đưa ra.” Đông
Thanh nói.
Tịch Thần Hạn cong môi: “Rất tốt! Mẹ tôi nóng ruột muốn biết vợ sắp cưới của tôi là ai như vậy, tôi làm sao có thể để bà thất vọng được chứ
Đông Thanh do dự một lát, thấp giọng nói: “Cậu Thần, nếu như anh đã cảm thấy Vũ Tiểu Kiều có dụng ý khác, người đứng sau lại là chủ tịch thành phố Vũ, tại sao lại còn phải thừa nhận Vũ Tiểu Kiều là vợ sắp cưới của anh?”
Tịch Thần Hạn không nói năng gì.
“Cậu Thần, nếu mọi việc đã rõ ràng thì hãy tránh xa cô ấy đi. Đông Thanh mạnh dạn nói.
Tịch Thần Hạn quả nhiên không vui, sắc mặt tối sầm lại, chuyển sang chiếc ghế da, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trầu mây u ám dày đặc, xem ra chắc sắp mưa rồi.
Tâm trạng Tịch Thần Hạn bất chợt buồn bực không yên, kéo rèm cửa sổ ra.
Dương Tuyết Như lúc này rất vui mừng, bà không ngờ rằng người phụ nữ mà Tịch Thần Hạn thích cũng chính là người mà bà ưng ý. Bà đã sớm sắp xếp để Tịch Thần Hạn và con gái của chủ tịch thành phố Vũ Phi Phi gặp mặt, nhưng Tịch Thần Hạn lại không xuất hiện.
Tịch Thần Hạn luôn chống đổi lại tất cả sự sắp xếp của bà, đặc biệt là chuyện hôn nhân lại càng chống đối hơn.
Vì lý do này, chủ tịch thành phố Vũ đã cố ý gọi một cuộc điện thoại quốc tế, phàn nàn với Dương Tuyết Như về sự kiệu ngạo của Tịch Thần Hạn: “Mặc dù địa vị của nhà họ Tịch lớn, nhưng nhà họ Vũ chúng tôi cũng không nhất thiết phải trèo lên cao như thế! Nếu cậu Thần đây đã không xem trọng tôi, thì cũng không cần phải nói về vấn đề này nữa đâu!
Lần này Dương Tuyết Như về nước cũng chính là vì chuyện hôn nhân của Tịch Thần Hạn.
Dù sao thì Vũ Kiến Trung cũng là chủ tịch của thành phố. Mặc dù không dám làm gì nhà họ Tịch, nhưng chuyện hôn nhân với nhà họ Vũ nếu thành công sẽ có lợi cho bà.
Dương Tuyết Như nhanh chóng gọi điện thoại cho Vũ Kiến
Trung.
“Chủ tịch Vũ, tôi nghe nói, Thần Hạn rất hài lòng với Vũ Phi Phi nhà anh, còn đích thân thừa nhận là vợ sắp cưới của nó. Chuyện tốt đẹp đang tới, chủ tịch Vũ và nhà họ Tịch chúng tôi sẽ sớm trở thành thông gia rồi. Chuyện hợp tác trước đây tôi nói với chủ tịch Vũ cũng có thể thực hiện được rồi chứ.”
Vũ Kiến Trung không tin: “Theo tôi được biết, Phi Phi và cậu Thần chưa từng gặp mặt.
Dương Tuyết Như cười, vuốt những nết nhăn ở khóe mắt: “Thằng nhóc Thần Hạn này, tôi còn không hiểu nó sao! Nó trước giờ không tới gần bất cứ người phụ nữ nào, càng đừng nói giúp đỡ ở