Vũ Thanh Tùng được đưa vào phòng cấp cứu.
Mỗi lần anh phát bệnh, là một lần nghiêm trọng đối với tình hình của anh, mỗi phút mỗi giây đều không thể trì hoãn, nếu không sẽ đe dọa đến tính mạng. Tuy nhiên, các bệnh viện tư nhân cao cấp như Đức An nếu không có tiền để trả chi phí y tế cao, điều đó có nghĩa là tất cả công việc trong phòng cấp cứu sẽ đều dừng lại. Bây giờ gia đình Vũ Tiểu đã bị rút hết tiền, không có đủ tiền để chi trả số tiền viện phí này.
Cao Thủy Cầm vội vàng gọi điện cho Vũ Kiến Trung, còn tưởng rằng Vũ Kiến Trung sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng không ngờ…
“Thủy Cầm, số tiền lương một tháng của tôi chỉ có một ít như vậy, những năm nay tôi đã bị Thanh Tùng liên lụy cũng đã rất túng thiếu, bây giờ tôi thực sự không có nhiều tiền nữa.
Liên lụy…
Trong mắt ông ta, không ngờ lại coi con trai ruột của mình như một vật cản “Tại sao bây giờ Tùng Tùng lại trở nên như thế này, ông biết rõ hơn bất cứ ai! Tùng Tùng của tôi, vốn thông minh hoạt bát, khỏe mạnh và đáng yêu, chứ không phải là như bây giờ.
“ Cao Thủy Cầm buồn bã òa khóc.
“Những chuyện đã xảy ra trước kia, bây giờ nhắc đến đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa! Hơn nữa, bao nhiêu năm qua tôi cũng đã luôn bù đắp cho Tùng Tùng! Tôi đã làm quá nhiều cho nó rồi!” Vũ Kiến Trung nói.
Cao Thủy Cầm lau nước mắt trên mặt, đau đớn nói: “Tôi đang mượn, tôi sẽ trả lại ông! Tùng Tùng bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu, tình hình rất nguy cấp, một phút cũng không thể trì hoãn! Ông là bố đẻ của Tùng Tùng, ông không thể nhìn nó chết được chứ “Nhưng mà bây giờ trong tay tôi thực sự không có tiền hơn nữa, tiên sinh hoạt tháng này cũng đã gửi cho các người rồi…
“Tôi đã nói rồi, tôi mượn, tôi sẽ trả lại cho ông… coi như tôi cầu xin ông đấy…được không?” Cao Thủy Cầm khóc lóc cầu xin. Vũ Kiến Trung có chút mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng cúp máy.
Hy vọng của Cao Thủy Cầm đã sụp đổ, cả người đều trở nên yếu đuối.
Vũ Tiểu Kiều xót xa nhìn mẹ, đau nhói trong lòng.
Sớm đã biết Vũ Kiến Trung bạc tình bạc nghĩa, nhưng thật không ngờ đến thời điểm sống chết cũng máu lạnh như thế, ngay cả ruột thịt cũng không quan tâm.
An Tử Dụ vội vàng gọi điện về nhà xin tiền, nhưng gọi vào máy bố lại là mẹ kế nghe máy, giọng nói chua chát hà khắc: “Tử Dụ à, con ở trường không cần nhiều tiền đến như vậy, chẳng phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt phí cho con sao? Con cần nhiều tiền như thế để làm gì?”
“Tử Dụ à, con đừng có lấy tiền của gia đình để đi nuôi bạn trai bên ngoài nhé.
Vũ Tiểu Kiều không còn do dự, nhanh chóng gọi điện cho Tô Nhất Hàng.
Bệnh viện Đức An là sản nghiệp của nhà họ Tô, chỉ cần Tô Nhất Hàng nói một câu, công việc trong phòng cấp cứu lại có thể được tiến hành.
“Nhất Hàng, cảm ơn cậu…
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều nghẹn ngào, cố kìm nén những giọt nước mắt: “Mình thực sự không có lựa chọn nào khác nên mới gọi điện cho cậu, cảm ơn cậu rất nhiều và cũng rất xin lỗi cậu, lần nào cũng làm phiền cậu “Tiểu Kiều.
“
Giọng của Tô Nhất Hàng hơi chùng xuống, rồi anh mỉm cười và nói: “Chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm rồi, không cần phải cảm ơn đâu.”
“Tiền viện phí mình sẽ cố gắng bù đắp.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Tô Nhất Hàng ngập ngừng.” Được.”
Đèn trong phòng cấp cứu lập tức sáng lên.
Cao Thủy Cầm đau khổ lại gọi điện cho Vũ Kiến Trung: “Ông nói Tùng Tùng chết rồi cũng là một sự giải thoát cho nó, sao trên đời này lại có thể có người khốn nạn như ông được cơ chứ. Tôi nói cho ông biết Vũ Kiến Trung, ông không nhân từ thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa, những chuyện xấu hổ của ông tôi đều biết rất rõ đây
Cao Thủy Cầm giận dữ cúp điện thoại
Tịch Thần Hạn đứng ở cuối hành lang, con ngươi đen khiến siết chặt lại.
Anh nhìn thấy sự bất lực của Vũ Tiểu Kiều giống như trong đêm mưa giông hôm đó, cô run rẩy trong mưa giông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, cầu xin anh giúp đỡ Có thể thấy rằng anh trai cô rất quan trọng với cô.
Tịch Thần Hạn lặng lẽ quay người đi
Đông Thanh đi tới, thì thầm báo cáo với anh: “Cậu Thần, mọi thứ đều đã được sắp xếp theo lời dặn dò của anh”
Tịch Thần Hạn khẽ gật đầu.
“Thật không ngờ, chủ tịch Vũ trước nay đều luôn nhận từ trước mặt mọi người, mà lúc này ngay cả con trai ruột của mình cũng không cứu.” Đông Thanh nói.
“Ông ta vốn là một kẻ đạo đức giả,