Nụ hôn của Vũ Tiểu Kiều rất cứng nhắc, lại còn dùng sức mạnh. Ngốc nghếch như cô mãi không tìm được cách mở đúng đắn, đành căn chặt đôi môi mềm mại của anh.
Sức nóng cơ thể của Tịch Thần Hạn tăng dần lên.
Rõ rằng cô không hề có kỹ thuật, nhưng vẫn khiến anh khó kiểm soát, bất ngờ ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô, trực tiếp đề cô trên chiếc giường trắng.
Anh dễ dàng làm chủ, hoàn toàn kiểm soát được cô, điên cuồng nuốt lấy sự ngọt ngào của cô.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô, mềm mại và mịn màng, cần nhẹ như có thể cần được ra nước. nhẹ nhàng
Anh hôn lên làn da của cô, để lại dấu vết ngang tàn của anh trên làn da trắng như tuyết….
Vũ Tiểu Kiều nằm lặng lẽ, để anh tùy ý hôn lên làn da của cô, cô nhìn lên trần nhà trắng của phòng bệnh, một khoảng trống rồng trong mắt cô.
Đột nhiên, một giọt nước mắt lăn xuống môi của Tịch Thần
Hạn, và một vị mặn lan rộng.
Nụ hôn của anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt của Vũ Tiểu Kiều phủ đầy nước, và hơi nóng xung quanh cơ thể anh cũng ngưng lại trong phút chốc.
Anh tức giận.
“Đây là những gì cô nói sẽ phục vụ tôi sao!” Vũ Tiểu Kiều vô hồn nhìn anh, không phát ra bất kì âm thanh nào trong cổ họng nghẹn ứ.
Anh nhìn thấy đôi mắt đáng thương của cô, và cả trái tim anh rồi bởi ngay lập tức. Anh quấn chặt lấy cơ thể đang hở của Vũ Tiểu Kiều, che đi cơ thể quyến rũ của cô.
Cô thực sự muốn giải thích, lấy lòng anh, nói với anh đừng giận, nhưng nước mắt không sao ngừng lại được nước, như thể những viên ngọc đang rơi
Cuối cùng, cô thút thít và che mặt, lòng bàn tay đẫm nước mat.
“Tôi nói cho cô biết, tôi rất không hài lòng!” Tịch Thân Hạn quát nhẹ, lần ra khỏi giường.
Sự tức giận vây quanh anh, khuôn mặt anh lạnh lùng và đáng sợ, một đôi mắt đen sâu thẩm được bao phủ như có thể ăn thịt người.
Anh không thích phụ nữ khóc, nhất là khi Vũ Tiểu Kiều khóc, anh muốn phá hủy cả thế giới. Tịch Thần Hạn đẩy cửa đi ra, để Vũ Tiểu Kiều một mình trên giường. Cô cuộn tròn trong chăn, khóc nức nở. Đông Thanh đứng canh ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Anh nhìn thấy Tịch Thần Hạn đi ra, vội vàng đi tới, nhưng nhìn thấy Tịch Thần Hạn mặt đầy tức giận, Đông Thanh giật mình, giọng nói của anh như bị đè nén.
“Cậu Thân, bệnh tình của cô Vũ lại nặng hơn rồi sao?”
“Đừng nhắc đến người phụ nữ đó với tôi !!!” Tịch Thần Hạn quát.
Đông Thanh run rẩy sợ hãi, đột nhiên mất giọng. Đông Thanh thực sự không hiểu cậu Thân nhà anh lại làm sao?
Vũ Tiểu Kiều sốt cao hai ngày hai đêm, cậu chủ Thần nhà anh ngày nào cũng ở bên cạnh, lo lắng sốt ruột.
Ngay cả khi bà anh gọi, nói muốn cháu trai đến thăm bà anh cũng nói mình bận không có thời gian. Trong khi rõ ràng phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều và phòng bệnh của bà anh chỉ cách nhau hai tầng.
Lần đầu tiên, Đồng Thanh thấy cậu chủ Thần nhà anh quan tâm một người đến như vậy, ở bên cạnh không rời nửa bước. Cũng có thể nhìn thấy được rằng cậu chủ Thần nhà anh quan tâm đến Vũ Tiểu Kiều nhiều như thế nào.
“Cô ấy không thể chết được! Đã tỉnh lại rồi! Còn rất có tính thần!” Tịch Thần Hạn hét lên bực tức, vang vọng trong hành lang dài yên tĩnh.
Đông Thanh xanh mặt, kinh cần cúi đầu xuống.
Vũ Tiểu Kiều đã tỉnh lại rồi, cậu chủ Thần nhà anh không những không vui, mà tại sao lại còn tức giận như vậy? Đông Thanh thở dài, tâm tư của cậu chủ Thân nhà anh càng ngày càng khó đoàn hơn.
Vũ Tiểu Kiều thu dọn đồ của mình, cố gắng làm cho mình trông tràn đầy sức sống hơn. Cô rời khỏi phòng bệnh sang trọng và đi thăm anh trai mình. Cô không ngờ rằng, anh trai của cô lại cũng chuyển đến phòng bệnh cao cấp và ở ngay dưới tầng. Vũ Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng bệnh ra và nhẹ nhàng bước vào. Lý Thành Sơn vội vàng chào đón cô với một nụ cười.
“Tiểu Kiều, con đã về rồi à, hai ngày nay con đã đi đâu vậy? Bố không liên lạc được với con.” Lý Thành Sơn trước giờ đều ra vẻ một người cha tốt trước mặt Cao Thủy Cầm. Cao Thủy Cầm cũng rất lo lắng cho Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy sắc mặt Vũ Tiểu Kiều không được tốt lắm, bà vội vàng hỏi: “Tiểu
Kiều, có phải con bị ốm rồi không?” Có sự quan