Vũ Kiến Trung đứng dậy bước ra ngoài.
Vũ Phi Phi cũng nhanh chóng đuổi theo, chặn Vũ Kiến Trung lại.
“Bố! Cậu Thần quản lý công ty lớn như vậy, chuyện cần xử lý chắc chắn rất nhiều.”
“Chúng ta đợi thêm lúc nữa có được không?” Vũ Phi Phi ôm lấy cánh tay Vũ Kiến Trung, lại dịu dàng nói với Dương Tuyết Như đang có sắc mặt khó coi.
“Bác gái, bây giờ bên ngoài mưa to như vậy, nhất định đừng giục cậu Thần, sẽ không an toàn ạ.
Chúng ta đợi thêm lúc nữa, không sao ạ.”
Bộ dạng dịu dàng làm người khác hài lòng của Vũ Phi Phi cực giống với người vợ nhỏ rất giỏi hiểu ý định của người khác.
Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện hôn sự của cô ta và Tịch Thần Hạn bị huỷ bỏ như vậy.
Cả đời này của cô ta không gả cho ai khác ngoài Tịch Thần Hạn.
Tôn Hồng nhìn Dương Tuyết Như, lại nhìn Vũ Kiến Trung, trong lòng bà ta đang suy tính giữa hai người bọn họ rốt cuộc có giao dịch gì?
Nhưng cho dù thế nào thì mối hôn sự này không thể huỷ bỏ như vậy được.
“Nhìn Phi Phi nhà chúng ta, còn chưa gả đến đó mà đã biết thương chồng rồi.
Tương lai chắc chắn sẽ là một vợ hiền dâu thảo.” Tôn Hồng nhanh chóng cười hoà giải.
“Mẹ...” Vũ Phi Phi ngại ngùng đỏ hết cả mặt.
“Kiến Trung, ông mau ngồi xuống đi.” Tôn Hồng nhanh chóng kéo Vũ Kiến Trung trở lại.
Vũ Kiến Trung cũng hiểu, nếu ông ta đi như vậy thì sẽ không nể mặt nhà họ Tịch, mối hôn sự này cũng không thành.
Nhưng nếu đã đứng lên rồi mà lại ngồi trở lại thì cũng quá mất mặt thân phận thị trưởng.
“Rốt cuộc cậu Thần có ý gì? Cho dù có chuyện gì bận quá không đến được thì cũng phải gọi điện thoại thông báo một tiếng chứ!” Vũ Kiến Trung không hài lòng nói.
“Nếu như thị trưởng Vũ còn có thời gian thì không ngại đợi thêm chút nữa.
Trước đó Thần Hạn còn nói với tôi, nó rất coi trọng cuộc hẹn ngày hôm nay, Thần Hạn nhất định là vì có chuyện gì không rời đi được.” Dương Tuyết Như ôn hoà nói.
Vũ Kiến Trung không vui chau mày lại, ông ta đường đường là thị trưởng thì rất rảnh sao? Ông ta nào có từng phải ở nhà ăn đợi người.
Thế mà lại bị Tịch Thần Hạn bỏ bom những hai lần.
Lúc đầu sắp xếp cho Vũ Phi Phi và Tịch Thần Hạn xem mắt, Tịch Thần Hạn cũng không xuất hiện, bắt ông ta đợi cả một buổi tối thì thôi.
Bây giờ Tịch Thần Hạn tự mình đăng tin thừa nhận đính hôn với Vũ Phi Phi, gặp bố mẹ quan trọng như vậy, lại không xuất hiện.
“Bố...” Vũ Phi Phi lại nũng nịu gọi một tiếng, cô ta van nài lắc lắc cánh tay ông ta.
Vũ Kiến Trung nhìn con gái rượu của mình, ông ta đè nén cơn tức giận trong lòng, rất hách dịch nói.
“Phu nhân Tịch, bà thấy chúng tôi có nhất thiết phải đợi tiếp không?”
Trên mặt Dương Tuyết Như nở ra một nụ cười, “Thằng bé Thần Hạn này rất coi trọng sự nghiệp, mỗi lần cứ làm việc là quên hết mọi chuyện, thực là một người cuồng công việc.”
“Tương lai Phi Phi gả cho Thần Hạn thì phải nhắc nhở nó chú ý đến sức khoẻ hơn.”
“Bác gái yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cơ thể của cậu Thần, không để anh ấy quá lao lực.” Vũ Phi Phi cười sáng lạn.
Ánh mắt Dương Tuyết Như yêu thương nhìn Vũ Phi Phi, trong mắt bà ta tràn ngập sự yêu thích, “Phi Phi là một cô gái tốt, lúc đầu vì lý do nào đó mà không xem mắt thành công với Thần Hạn, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.
A a...!bây giờ thì tốt rồi, sau một vòng, hai đứa vẫn thành một đôi, thật là có duyên phận.”
Vũ Kiến Trung thấy Dương Tuyết Như thích Vũ Phi Phi như vậy, sắc mặt ông ta cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Vũ Phi Phi xấu hổ, trong đầu cô ta hiện ra đường nét hoàn hảo và dáng vẻ đẹp trai của Tịch Thần Hạn, trong lòng cô ta lại trở nên xao động.
“Điều này chứng tỏ cậu Thần là một nửa của con.
Con sẽ yêu anh ấy hết mình, cũng sẽ hiếu thuận với bác gái và bà nội, xử lý tốt mọi việc trên dưới nhà họ Tịch.”
Nụ cười trên gương mặt Dương Tuyết Như phảng phất hiện ra một sự bất mãn.
Cô gái này còn chưa gả vào nhà đã bắt đầu mưu tính làm bà chủ quản lý gia đình của nhà họ Tịch rồi, xử lý tốt mọi việc trên dưới nhà họ Tịch.
Dã tâm thật là lớn!
“Thị trưởng thật là có phúc, có cô con gái vừa ngoan và hiểu chuyện như Phi Phi.” Dương Tuyết Như khen ngợi một câu.
Vũ Phi Phi thấy Dương Tuyết Nhi khen ngợi mình như vậy thì cô ta cười càng tươi hơn.
Vũ Kiến Trung cuối cùng lại ngồi xuống đợi Tịch Thần Hạn.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, nhân viên phục vụ mang hết bình nước này đến bình nước khác, nhưng Tịch Thần Hạn vẫn chưa đến.
Nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ đêm, Vũ Kiến Trung cuối cùng mất hết kiên nhẫn.
“Thật là quá đáng!” Vũ Kiến Trung đập bàn đứng dậy.
Dương Tuyết Như thấy sắc mặt ông ta đen kịt, bà ta nhẫn nhịn sự