Kim Lan Thù ngồi xổm bên cạnh thang máy lâu đến mức hai chân tê rần, trong lòng thầm mắng "đồ tra nam bội tình bạc nghĩa" Tống Phong Thời mấy nghìn lần.
"Tại sao cậu ta không đuổi theo mình?" Kim Lan Thù cứ luôn tự hỏi như vậy, "Chẳng lẽ cậu ta thật sự thích tên khốn kia?"
Kim Lan Thù vịn vào tường đứng thẳng dậy, hai chân run rẩy hồi lâu, hắn cứ đứng như vậy chờ cho hai chân bớt tê.
Nhưng chính lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng cửa mở, là Tống Phong Thời đi ra ngoài.
Kim Lan Thù thấy Tống Phong Thời rốt cuộc cũng chịu đi ra, liền vờ như không quan tâm, ngẩng cao đầu mặc kệ sự đời.
Tống Phong Thời thấy Kim Lan Thù ở đó, cũng giật mình, một lúc sau mới hoàn hồn lại hỏi: "Cậu, cậu vẫn còn ở đây à?"
"Tôi..." Kim Lan Thù lúc này mới cảm thấy quá mất mặt, liền quay đầu nói: "Tôi đang đợi thang máy!"
"Chờ thang máy mà lâu như vậy?" Tống Phong Thời có chút kinh ngạc, sau đó chỉ bảng điện tử bên cạnh thang máy, "Nhìn đây này, cậu còn chưa bấm nút!"
Kim Lan Thù khịt mũi nói: "Cậu đi đâu?"
Tống Phong Thời nói: "Tôi...tôi muốn đến tìm cậu."
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Kim Lan Thù rốt cuộc cũng buông xuống.
"Ồ?" Kim Lan Thù trên mặt có chút tự mãn, "Tìm tôi làm gì?"
Tống Phong Thời trầm mặc, do dự hồi lâu mới nói: "Tôi chỉ là cảm thấy giữa chúng ta có phải là có chút hiểu lầm?"
"Hiểu lầm?" Kim Lan Thù trầm giọng hỏi, "Hiểu lầm gì?
Tống Phong Thời nói: "Tôi cảm thấy có lẽ cậu đang nghĩ rằng giữa tôi và Lưu Dịch Tư có tư tình."
"Còn không phải sao?" Kim Lan Thù quyết liệt bám riết tra hỏi, "Cậu ngoại tình với anh ta?"
"Không phải.
Tôi không có, thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Cậu nói cái gì mà phong hỏa hí chư hầu, đều là nói nhảm.
Không phải cái bức tranh lụa đó là do anh ấy bỏ tiền ra mua sao.
Về phần vải Tống thượng hạng, anh ta cũng đã đổi lại được một tấm bình phong tinh xảo, cũng không có lỗ tiền." Tống Phong Thời nói," Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng chúng tôi thật sự không phải loại quan hệ đó.
"
Kim Lan Thù cảm thấy Tống Phong Thời không giống như đang nói dối - quan trọng hơn, Kim Lan Thù tự nguyện muốn tin tưởng Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời lại dè dặt hỏi: "Thế cậu với Gia Ngu, là đang ngoại tình?"
Kim Lan Thù tức giận: "Cậu cho rằng tôi là loại người gì?"
Tống Phong Thời tùy tiện nói: "Thì chính là, tôi thấy cậu cũng không thích cậu ta cho lắm."
"Đó là đương nhiên." Kim Lan Thù kiêu ngạo nói.
Tống Phong Thời lại do dự một lúc, sau đó hỏi: "Nếu vậy...nếu vậy lúc nãy cậu bảo muốn chia tay với tôi? Là có ý gì?"
Kim Lan Thù sắc mặt tái nhợt, trong lòng âm thầm hối hận vì những lời vừa nãy.
Cho nên Kim Lan Thù quả quyết nói: "Cậu mới nói cái gì? Rõ ràng là không hề có chuyện đó, cậu nghe lầm rồi."
Tống Phong Thời cũng sửng sốt, nhưng lại thầm nghĩ: Cũng đúng, sao phải nhắc đến hai chữ "chia tay" làm gì cơ chứ? Bọn mình cũng không phải một đôi, thì cần gì phải "chia tay"?
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù bốn mắt nhìn nhau, trong lòng sinh ra vài phần ngượng ngùng khó tả, trước cũng không phải, sau càng không đúng, tiến không được, mà lui cũng không xong, cãi nhau cũng sai, mà không cãi cũng sai.
Cái bầu không khí này duy trì chẳng được bao lâu, đã bị Kim Lan Thù mở lời phá vỡ, "Thế, cuối cùng có làm không?"
"Ừm", Tống Phong Thời nhìn đồng hồ, "Ăn cơm xong rồi làm."
Hai người bọn họ qua loa ăn một bữa cơm, sau đó liền hừng hực khí thế tiến về phòng ngủ đè nhau ra mà làm.
Tống Phong Thời ngủ lại ở chỗ Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù thì ở bên cạnh xử lý văn kiện, ra chỉ thị, bận đến mức muốn tắt thở.
Gia Ngu biết được tin Tống Phong Thời và Kim Lan Thù đã làm lành, cậu ta tức muốn nổ phổi: "Tống Phong Thời này quả thật rất tài giỏi! Có thể mê hoặc Kim Lan Thù đến mức không còn lý trí?"
Gia Ngu lại gọi điện cầu cứu Mẹ Gia, nói rằng sắp bị Kim Lan Thù đuổi đi.
Mẹ Gia tức giận mắng: "Mày đúng là cái đồ vô dụng! Tự mình ra trận làm gì cơ chứ? Còn không phải làm pháo hôi à?"
Vậy nên, Gia Ngu quyết định làm theo lời mẹ mình, tạm thời "án binh bất động".
Trước tiên cứ để đám hồ bằng cẩu hữu của cậu ta tiếp tục theo dõi đôi "cẩu nam nam"...Mà nói thật, cho đến bây giờ cậu ta vẫn còn chưa biết đôi "cẩu nam nam" này có đúng thật là "cẩu nam nam" hay không, chỉ có thể xem đây như "Đôi cẩu nam nam của Schrödinger"*.
Không mở nắp hộp ra, thì không thể xác định được hai người này có phải thật sự là "Cẩu" không, quả thật cậu ta không nên tự mình xung phong đi nộp mạng trước, kẻo lại bị vả mặt.
(*) cái này lấy từ thuyết vật lý lượng tử "Con mèo của Schrödinger"
"Nếu Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời thật sự trong sạch, thế thì phải làm sao bây giờ?" Gia Ngu có hơi ngờ vực nên hỏi mẹ mình một câu.
Mẹ Gia nói: "Lòng người sợ nhất chính là Ngờ vực vô căn cứ.
Vậy nên con cứ gieo vào lòng họ một hạt giống, sau đó lại tưới nước thường xuyên, xới đất bón phân, thì chắc chắn sẽ mọc thành một cái cây rất to.
Có thể không lớn được như một cây cổ thụ, hoặc cũng có thể chỉ là một nhành hoa dại, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để đè chết tên nhóc Tống Phong Thời đó rồi."
Mẹ Gia đã lăn lộn trong chốn phong nguyệt lâu năm, đã chứng kiến quá nhiều chuyện.
Bà từ lâu đã nhìn ra được rằng Tống Phong Thời chỉ là một cái "Tiểu nam nhân", còn Kim Lan Thù chính là một "Đại nam nhân".
Tiểu nam nhân chính là loại người luôn phải cúi thấp đầu hầu hạ, bảo đảm hình tượng "Đại nam nhân" của Kim Lan Thù.
Nếu như hình tượng của hắn bị tổn hại, thì nhất định sẽ vứt bỏ Tống Phong Thời như chiếc giày rách.
Mẹ Gia không muốn tiếp tục nói những chuyện liên quan đến Kim Lan Thù nữa, nên chuyển chủ đề: "Tuy nhiên, nếu hắn ta và Tống Phong Thời không thành, có lẽ cũng sẽ không coi trọng con đâu.
Loại đàn ông này, nếu nói thẳng ra, thì chính là một cái cây chứa đầy mật ong, rất nhiều ong bướm kiến đều sẽ liều mạng đâm đầu vào hắn.
Nên đừng tưởng rằng con trừ bỏ được một Tống Phong Thời, thì hắn ta chắc chắn sẽ thuộc về con!"
"Gì chứ?" Gia Ngu bị lời nói của mẹ mình làm cho ruột gan cuống quýt cả lên, "Vậy, vậy con phải làm sao bây giờ? Nếu đúng như lời mẹ nói, thì con phí sức như vậy đều là vô ích sao?"
"Chậc chậc, con đúng là cái đồ chậm tiêu! Ít nhất trước tiên con phải chiếm được một cái địa vị, từ từ đi lên, năm rộng tháng dài, thể nào rồi cũng sẽ tới lượt con!"
Thế nên, việc cấp bách trước mắt, chính là phải kiếm cho mình được một cái địa vị!
Gia Ngu lại chạy đến trước mặt Kim Lan Thù, van xin lần nữa, nói rằng: "Sau này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, cũng không gây chuyện thị phi gì nữa! Xin ngài tha thứ cho tôi đi! Cho tôi tiếp tục làm việc bên cạnh ngài, tôi không cần gì hết, chỉ cần ngài cho tôi một cái ghế ngồi thôi, chỉ vậy là được!"
Kim Lan Thù nói thẳng: "Ghế ngồi trong văn phòng của tôi rất đắt."
Gia Ngu lại giả bộ đáng thương: "Tôi biết ngài chắc chắn đang giận tôi lắm.
Nhưng tôi làm như vậy, không phải là do tôi ích kỉ, mà là vì tôi thích ngài cả thôi! Nếu như ngài không nguyện ý thu nhận một người thật lòng thật dạ thích ngài, thì cũng đừng đuổi người ta đi vội như thế chứ! Chẳng lẽ ngài không thể dung túng nổi cho một tấm chân tình sao? Tôi so ra cũng không hề thua kém người khác..."
Kim Lan Thù cảm thấy buồn cười, lạnh nhạt nói: "Vậy thì cậu nói cho tôi biết, cậu có gì vượt trội hơn so với người khác?"
"Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là..." Gia Ngu nuốt nước bọt, trợn tròn mắt, vô cùng thành khẩn nói, "Tôi cần ngài nhất! Không ai cần ngài hơn tôi đâu!"
"Chuyện đó thì tôi tin." Kim Lan Thù nói, "Tôi biết tình cảnh của cậu."
"Ngài biết!" Gia Ngu nước mắt lưng tròng, "Nếu ngài đã biết tôi cần ngài như vậy..."
"Thế nhưng mà, đó không phải là ưu điểm của cậu", Kim Lan Thù nói, "Là ưu điểm của tôi."
Gia Ngu khẽ giật mình.
"Không phải cậu có bằng thạc sĩ kinh tế sao? Thế mà cậu không hề biết, kể từ lúc cậu nói rằng cậu cần tôi nhất, cậu đã không có bất kỳ khả năng mặc cả nào nữa." Giọng