Tống Phong Thời vốn dĩ luôn cúi đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên như một học sinh không chú ý trong lớp rồi đột nhiên bị gọi tên, trên mặt cậu ngặt một nỗi mờ mịt.
"Haha", người thấp mỉm cười giải vây, "Không phải vậy đâu, do tôi thấy giới thiệu sơ lược SNS của anh, xu hướng tình dục chọn là nam."
Kim Lan Thù gật đầu: "Thì ra là thế."
Đàn chị nghe vậy kinh hãi: "Anh gay thật à?"
"Ừm." Kim Lan Thù khẽ gật đầu.
Đàn chị mang vẻ mặt tiếc hận nói: "Tại sao nam nhân tốt thì đều đi chơi bede vậy chứ?"
Người cao và người thấp ngay lập tức xanh mặt.
Tống Phong Thời còn có chút hả hê nói: "Cảm ơn đàn chị đã quá khen."
Sau vài lần nói chuyện qua lại, đàn chị ngỏ ý hỏi xin cách thức liên lạc của Kim Lan Thù, người cao và người thấp cũng mở lời muốn thêm số SNS của hắn, duy chỉ có Tống Phong Thời vẫn như cũ trầm mặc.
Kim Lan Thù mỉm cười, đưa cách thức liên lạc của trợ lý Owen cho bọn họ, sau đó nói với Tống Phong Thời: "Đi thôi, tiểu Tống."
"Hả?" Tống Phong Thời ngơ ngác.
Kim Lan Thù nói: "Cũng đã muộn như vậy rồi, cậu không về nhà sao?"
Cả hai người cùng nhau bước ra khỏi quán bar trong khi người cao và người thấp còn đang tranh nhau xem ai sẽ đưa đàn chị về nhà.
Tống Phong Thời nhìn Kim Lan Thù vẫn cứ mang bộ mặt bình tĩnh, tựa hồ như đêm đó tất cả đều chỉ do cậu tự tưởng tượng ra.
Một phần do cậu không nhớ được gì, lại nhìn thấy Kim Lan Thù vẫn luôn bình thản như vậy, Tống Phong Thời bắt đầu tự hỏi có khi nào những suy đoán của cậu tất cả đều sai hết không.
Gió bên ngoài thổi làm sắc mặt Tống Phong Thời tái mét, trong lòng cũng nguội lạnh đi.
Một chiếc xe sang dừng ngay trước cửa quán bar, tài xế xuống xe cúi chào về phía Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù nói với Tống Phong Thời: "Cậu lên xe đi?"
Tống Phong Thời khẽ giật mình: "Đi, đi đâu?"
Kim Lan Thù bị phản ứng của Tống Phong Thời làm cho buồn cười: "Đưa cậu về nhà?"
Tống Phong Thời từ chối theo phản xạ: "Không cần, tôi có thể tự về được, với lại chỗ này rất gần nhà tôi." Nói xong, Tống Phong Thời còn lùi lại một bước.
Kim Lan Thù nheo mắt nhìn: "Cậu hình như rất kháng cự tôi."
Đêm đó lại không phải như thế này...
Tống Phong Thời mặt có chút nóng lên: "Hả? Không...!Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta cũng không thân nhau cho lắm..."
"Không thân nhau?" Giọng điệu của Kim Lan Thù có hơi chua chát, bởi vì trong lòng hắn đang có một câu hỏi cần được giải đáp gấp: Không thân nhau? Không thân nhau mà có thể ở trong khách sạn OO? Còn OO lẫn nhau OO? Xảy ra OO và OO? Còn OO OO lần?
Nếu nói lúc đó Tống Phong Thời từ chối Kim Lan Thù là một "sự sỉ nhục", thì lần này Tống Phong Thời phủi sạch quan hệ với hắn càng là một lần "dưới hông chi nhục"!
Tống Phong Thời dường như cũng nhận ra mình đã nói sai điều gì khiến Kim Lan Thù nổi giận, chỉ tiếc là cậu không biết mình tại sao lại chạm vào vảy ngược của hắn, đành phải ngây ngốc xin lỗi: "Thật xin lỗi, nhưng mà..."
"Không cần xin lỗi!" Kim Lan Thù chịu không nổi sự nhục nhã nhất thời này, lạnh lùng trả lời: "Đừng nói như thể tôi sẽ quấn lấy cậu không buông vậy!"
Tống Phong Thời nghe được bốn chữ "quấn lấy không buông", chợt liên tưởng đến cái gì đó, trên mặt càng nóng.
(Ủa con????)
"Cậu đi đi." Kim Lan Thù mặt lạnh nói.
Tống Phong Thời hốt hoảng từ trên bậc thang đi xuống.
Kim Lan Thù cũng lên chiếc xe sang đó.
Tống Phong Thời trong lòng có chút thấp thỏm, vội vàng đón một chiếc taxi.
Cậu mơ mơ màng màng về đến nhà, trong đầu loạn thành một đống bột nhão.
Tống Phong Thời đi tắm nước nóng, sau đó rót cacao nóng vào một chiếc cốc men sứ trắng, cậu cúi đầu nhìn chất lỏng đen như mực hòa với màu trắng tuyết của men sứ- đen trắng giống như đôi mắt của Kim Lan Thù.
- - Không xong rồi, bây giờ bất luận trông thấy cái gì đều làm cậu nhớ tới Kim Lan Thù.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Tống Phong Thời còn không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Kim Lan Thù ở quán bar đó.
Tại sao Kim Lan Thù lại xuất hiện ở đó?
Tại sao Kim Lan Thù lại đề nghị đưa mình về nhà?
Chẳng lẽ - Tống Phong Thời không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: "Anh ta muốn tiếp cận mình?"
Trong đầu cậu, giọng điệu lãnh đạm của Kim Lan Thù lại tự động phát ra: "Là cái gì khiến cậu lầm tưởng thành như vậy?"
Đầu cậu lại đau.
"Trời ạ!" Tống Phong Thời dùng tay đấm đấm trán, "Não mình nhất định là bị úng nước rồi!"
Sau khi uống hết cốc cacao, Tống Phong Thời cả người ấm áp lên, đánh răng xong liền nằm xuống giường đi ngủ.
"Đừng nghĩ tới nữa!" Tống Phong Thời tự nhủ với bản thân.
Lo nghĩ về cuộc sống vui vẻ yên bình đi.
Ngày hôm sau, Tống Phong Thời nhận được một đống tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Là từ đàn chị.
Đàn chị nói rằng cách thức liên lạc mà Kim Lan Thù cho tối hôm qua là của trợ lý, không phải của hắn ta, cô nhớ lúc ấy chỉ có mình Tống Phong Thời không hỏi cách thức liên lạc của Kim Lan Thù, mà lúc ra về cũng là cậu đi cùng với hắn, nên cô nghĩ có lẽ hai người khá thân nhau, có thể cậu sẽ có cách thức liên lạc với Kim Lan Thù nên mới hỏi xem cậu có thể giúp cô liên hệ với hắn ta hay không.
"Chị không có bất kỳ ý định nào khác", đàn chị nói, "Chỉ là có chuyện công việc muốn hợp tác với anh ấy."
Tống Phong Thời không còn cách nào khác, đành phải áy náy trả lời: "Anh ta là CEO, nếu em thân thiết với anh ta, vậy em còn cần mỗi ngày buồn phiền về chuyện thành tích trong cửa hàng sao?"
Đàn chị suy nghĩ một chút mới trả lời: "Đúng, cũng phải ha! Vậy thì em phải suy nghĩ tích cực lên nha! Không nên lợi dụng quan hệ giữa bạn học cũ!"
Tống Phong Thời bất lực lắc đầu.
Kim Lan Thù cũng không phải là loại người dễ bị lợi dụng!
Tống Phong Thời vẫn đi làm như thường lệ, nhưng hôm nay trong cửa hàng lại có một vị khách hàng lạ mặt đi đến.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy vị khách này, với lại cách ăn mặc của người này cũng không cho cậu thấy được sức mua của cô ta, một chiếc áo phông 50 tệ*, quần jean 100 tệ* và một chiếc cặp có thể mua được ở bất kỳ một sạp hàng nào trên phố.
Cô ấy đi vào dạo quanh một vòng và nói với một nữ nhân viên: "Nghe nói trong cửa hàng của các cô có đồ uống hả?"
(*) 50 tệ = 173.091,29 Đồng
100 tệ = 346.182,58 Đồng
Nữ nhân viên không khỏi nhếch môi: "Chúng tôi ở đây chỉ bán quần áo, nếu cô muốn uống gì thì có thể đến tiệm cà phê ở phía đối diện."
Người khách cười lạnh nói: "Vậy tôi muốn ngồi ở đây uống cốc gì đó rồi từ từ xem danh sách sản phẩm, có phải là không được không hả?"
Nữ nhân viên hỏi: "Dạ được,