Vũ Ánh Tuyết hùng hồn:"Phạm Khởi Đình, nếu anh dám là vậy lần nữa, tôi chắc chắn sẽ bỏ rơi anh. Cho dù ông Phạm không thích tôi, nhưng nếu anh dám làm gì với tôi, ông ấy cũng sẽ rất tực giận. Nếu ông ấy tức giận, tôi sẽ không để anh yên... 11Vũ Ánh Tuyết nói một lúc lâu và thấy Phạm Khởi Đình vẫn im lặng. Ngay khi nhìn lên, cô thấy Phạm Khởi Đình đã ngủ thiếp đi.Phạm Khởi Đình ngủ thiếp với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt thành tú, điềm tĩnh...Rất đẹp trai!Nhưng dù đẹp trai đến đâu, anh cũng là cũng là con trai của ông Phạm - chồng sắp cưới của cô. Nghĩ đến đây, Vũ Ánh Tuyết thở dài, thu hồi ánh mắt và chuẩn bị rời khỏi vòng tay Phạm Khởi ĐìnhKết quả là ... Vũ Ánh Tuyết khôngthể thoát ra khỏi vòng tay kia.Cho dù cô ấy có vất vả thế nào, đôi tay của Phạm Khởi Đình vẫn như những thanh thép, tự khóa chặt. Một lúc lâu sau, Vũ Ánh Tuyết không biết anh ta thực sự ngủ hay giả vờ ngủ!“Ngay cả khi ngủ cũng đáng ghét vậy sao?" Vũ Ánh Tuyết chất vấnVũ Ánh Tuyết dịu giọng:"Phạm Khởi Đình, anh hãy buông tôi ra. Tôi rất mệt. Tôi muốn quay lại phòng để ngủ."Phạm Khởi Đình không những không buông tha cho cô mà còn ôm chặt hơn. Anh vùi đầu và xoa nhẹ lên cổ rồi vai cô, giọng anh có chút dịu dàng:"Đừng rời xa, hãy ở bên anh, đừngrời đi."Khi nghe những lời ấyVũ Ánh Tuyết có hơi chút bất ngờ, nhưng cô không ngờ Phạm Khởi Đình lại nói nhự vậy với một vẻ mặt rất dịu dàng. Quên đi, mình hơi đâu mà quan tâm với một kẻ say rượu? Đợi đến khi anh thực sự ngủ