Hai người ngủ chung giường như bình thường nhưng không nói lời nào, Ôn Tiểu Nhã mấy ngày nay ở cùng mọi người trong gia đình nên có chút cảm tình.
Ôn Tiểu Nhã không ghét Thượng Quan Nam Trì nữa.
Mà Thượng Quan Nam Trì đối Ôn Tiểu Nhã cũng hiểu hơn một chút, cho nên nói lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.Hai người ngủ chung trên giường nhưng lại suy nghĩ những điều khác nhau.
Ôn Tiểu Nhã cười nói, "Thượng Quan Nam Trì tôi như vậy tích cực phối hợp anh lừa gạt người trong nhà, anh xem có thể rút ngắn thời gian tôi chịu trách nhiệm với anh lại trong vòng một năm được không? Biến thành nửa năm, cũng chính là sáu tháng sau.
Nếu lần sau anh còn cần tôi làm gì, tôi sẽ hoàn thành tốt, cho nên anh rút ngắn lại.
Có được không?"Thượng Quan Nam Trì vốn đang cho rằng mấy ngày nay Ôn Tiểu Nhã đối với mình chắc sẽ sinh ra một chút cảm tình, không ngờ đều đó chỉ là do anh suy nghĩ nhiều mà thôi.
Thế là anh khó chịu nói: "Cô không cần phải nghĩ nhiều, những gì tôi đã nói sẽ không bao giờ thay đổi bởi vì bất cứ điều gì.
Vả lại cô không phải ở trước mặt bà nội nói muốn cùng tôi kết hôn sao? Nhanh vậy mà quên rồi sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Đó không phải là anh muốn tôi kết hợp lừa gạt sao? Làm cho bọn họ không hoài nghi chúng ta là giả!" Thượng Quan Nam Trì đáp, "Tuy rằng tôi kêu cô giả làm bạn gái tôi, nhưng tôi không kêu cô ở trước mặt họ nói muốn kết hôn.
Cô phải chịu trách nhiệm với lời cô nói đó.
Nói tóm lại, cô phải chịu trách nhiệm với tôi trong khoảng thời gian dài hơn chứ không có ngắn hơn.
Tôi cũng sẽ cố chịu ấm ức để hợp tác với cô."Ôn Tiểu Nhã không nghĩ mình cứ vậy mà nghẹn lời cùng anh ta, thế là cô nói một tràng dài, "Thượng Quan Nam Trì anh quả là không biết xấu hổ, anh muốn tôi phối hợp anh, tôi đã nghiêm túc phối hợp rồi đó.
Mà giờ anh không chịu rút ngắn lại kỳ hạn, còn muốn dài hơn là sao.
Cho dù là kéo dài, nhưng anh còn nói anh chịu thiệt à.
Anh rốt cuộc muốn thế nào, hả? Tôi là con gái, bởi vì chính mình đi nhầm phòng, đi lên giường của anh.
Lần đầu tiên của tôi cứ hồ đồ như thế mà mất rồi.
Vậy mà anh còn muốn tôi chịu trách nhiệm, được thôi, tôi nhận vậy.
Nhưng anh còn nói chính anh chịu thiệt, tôi còn chưa nói tôi chịu thiệt thì thôi chứ, còn nữa, mấy hôm nay không đi làm đến tiền lương tôi cũng không có.
Không tiền lương sẽ không có tiền ăn cơm, tiền thuê nhà, anh có hiểu không vậy? Anh có vì tôi mà nghĩ tới chưa?"Ôn Tiểu Nhã nói xong nước mắt đã lưng tròng.
Cô cũng không biết chính mình làm sao, đột nhiên nói với Thượng Quan Nam Trì những điều trong lòng cô chịu ấm ức.
Từ khi có mẹ kế tới nay, cô đã nén hết những tủi nghẹn vào bụng, cô chưa bao giờ nói ra.
Bởi vì cô biết nếu nói ra người ta sẽ dùng ánh mắt thương hại cho cô và em trai.
Vì nó sẽ không giúp được gì cả, tất cả đều phải dựa vào chính mình, dựa vào người khác là không đáng tin cậy.Thượng Quan Nam Trì không nghĩ tới, anh làm như vậy là muốn Ôn Tiểu Nhã có thể cùng anh có càng nhiều thời gian hiểu biết đối phương, bởi vì mấy ngày nay anh cùng Ôn Tiểu Nhã tiếp xúc.
Anh cảm giác có gì không thể giải thích được khi mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cô, anh thừa nhận, ban đầu anh chỉ nghĩ muốn Ôn Tiểu Nhã cùng mình phối hợp lừa gạt ông bà, bởi vì bà nội luôn nhắc mãi muốn anh kết hôn, hơn nữa có đôi khi còn sai người chuốc say anh.
Lần trước nếu là đụng tới người có giã tâm thì Thượng Quan Nam Trì anh đã sẽ không may mắn như vậy, may là gặp được Ôn Tiểu Nhã, anh có đôi khi thật đúng là muốn cảm ơn bà nội.
Nhưng xét cho cùng làm như vậy quá nguy hiểm, vì đối thủ cạnh tranh mỗi ngày đều theo dõi anh, anh không muốn gặp phải rủi ro đó.Thượng Quan Nam Trì nhìn Ôn Tiểu Nhã đang ấm ức, sau đó dựa sát lại ôm Ôn Tiểu Nhã nói: "Nếu là chuyện tiền bạc tôi liền giúp em giải quyết, nhưng là nếu nói rút ngắn lại kỳ hạn, thì không được.
Em cũng thấy rồi, ông bà nội tôi thực thích em.
Tôi chính là muốn em ở cùng họ nhiều hơn.
Ngay mai, tôi kêu Tiểu Lý giúp em làm một cái thẻ, về sau em muốn mua cái gì liền dùng tiền bên trong mua." Thượng Quan Nam Trì dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói với Ôn Tiểu Nhã.Ôn Tiểu Nhã càng không nghĩ tới là, Thượng Quan Nam Trì đem lời nói của cô biến thành cô đang đòi tiền.
Cô cười nhạo bản thân, tự mình không còn sức mà vẫn cố giãy giụa ra khỏi lòng ngực của anh, nói: "Thượng Quan Nam Trì à, lời tôi vừa nói với anh lại bị anh xem thành lý do để