Ôn Tiểu Nhã đưa Mãn Nhiên trở về căn phòng trọ lúc trước của mình.
Mãn Nhiên thấy cô tâm sự nặng nề đành cố sức chuyển sự chú ý của cô:"Chị Tiểu Nhã, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"Ôn Tiểu Nhã đáp:"Còn có thể làm gì chứ? Chúng ta cứ đi một bước lại tính một bước thôi."Mãn Nhiên nhìn cô, nói:"Em thấy tình cảm của anh rể đối với chị rất sâu nặng.
Chẳng qua anh ấy có chút vô ý nên mới để chị ở lại căn nhà kia."Thấy Ôn Tiểu Nhã không trả lời, cô bé lại tiếp tục nói:"Anh rể nói anh ấy còn mua một căn nhà nữa.
Lần trước đã đưa chị đi xem đúng không?"Lúc này, Ôn Tiểu Nhã mới gật đầu trả lời:"Đúng vậy."Mãn Nhiên lại hỏi:"Vậy sao hai người không đến đó ở?"Ôn Tiểu Nhã có chút mệt mỏi nói:"Nếu ở lại chỗ đó thì không có phương tiện đi làm."Mãn Nhiên nghĩ một lúc rồi nói:"Không thì chị bảo anh rể dọn qua kia ở.
Việc lần này cũng không phải anh ấy cố ý, anh ấy chỉ không nghĩ đến vấn đề này thôi."Ôn Tiểu Nhã lắc đầu nói:"Không phải cứ dọn đến đó ở là thành không có việc gì.
Vấn đề ở đây chính là việc Tô Thiến Thiến tìm tới làm phiền chúng ta."Mãn Nhiên cười khúc khích trêu:"Chị xem chị này, rõ ràng giặc còn chưa đánh đến đã nhận thua.
Chị xem, anh rể chưa từng cùng người phụ nữ kia thân mật, mà cho dù có thì đó cũng là việc quá khứ.
Bây giờ anh rể đang ở cùng chị, nếu chị cứ nhu nhược thế này, sớm muộn gì cô ta cũng cướp mất anh rể."Nghe thấy so sánh của Mãn Nhiên, Ôn Tiểu Nhã cười nói:"Xem em nói này, chẳng lẽ em còn muốn chị ra trận đánh giặc à?"Cô bé đáp:"Đây là đương nhiên rồi! Nếu chị không đánh, anh rể nhất định sẽ bị cướp mất.
Còn nếu chị đánh quân giặc kia, chị đã thắng phân nửa rồi.
Dẫu sao trong bụng chị cũng có đứa nhỏ của anh ấy mà."Ôn Tiểu Nhã xoa tóc cô vé, nói:"Chị sẽ cân nhắc đề nghị này của em."Mãn Nhiên tiếp tục nói:"Chị Tiểu Nhã, hiện giờ chị cũng không đi làm, em nghĩ chị nên đi học một lớp trang điểm.
Chị xem cái cô Tô Thiến Thiến kia, chỉ cần là đàn ông thì không ai cưỡng lại được gương mặt đó của cô ta.
Nếu chị và cô ta đứng cùng một chỗ, quả thực chính là một người trên trời một kẻ dưới đất, một người hào hoa phóng khoáng, một kẻ nghèo rớt mồng tơi."Ôn Tiểu Nhã cốc đầu cô bé, trách cứ:"Em nói ai nghèo rớt mồng tơi đó? Chị bây giờ đang mang thai, sao có thể trang điểm được?"Mãn Nhiên tự tin nói:"Không có việc gì, có em ở đây rồi thì chị cứ yên tâm.
Em sẽ không để chị thua kẻ xấy xa kia đâu!"__Bên phía Thượng Quan Nam Trì, em gái Thượng Quan Uyển Nhi của anh đang không ngừng khuyên bảo:"Anh, anh không đi đón chị dâu về ạ?"Thượng Quan Nam Trì lắc đầu:"Lúc này mà anh đi đón cô ấy sẽ không trở về.
Em không thấy khi đó Tiểu Nhã nói nơi này khiến cô ấy ghê tởm sao?"Thái độ của Thượng Quan Nam Trì đã làm Thượng Quan Uyển Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc:"Anh, bây giờ em thật sự phục anh rồi! Anh không phải còn mua một căn nhà khác sao? Bây giờ anh đưa chị dâu sang đó ở là được, không lẽ anh nhẫn tâm để chị dâu ở nhà thuê của chị ấy cho tới lúc sinh à?"Thượng Quan Nam Trì nói:"Để anh gọi điện nhắc tiểu Lý xem chuyện trong công ty giúp anh."Thấy anh trai có vẻ tán đồng với cách giải quyết của mình, Thượng Quan Uyển Nhi mới len lén thở ra, nói:"Anh gọi đi."Đợi trò chuyện xong, Thượng Quan Nam Trì mới bảo:"Bây giờ anh đi tìm Tiểu Nhã."Thượng Quan Uyển Nhi vẫn căn dặn tiếp:"Anh nhớ phải khống chế tính tình của mình lại.
Đừng có mà đem mạng của đứa bé ra đùa!"Thượng Quan Nam Trì tức giận hỏi:"Em có thể đừng nói nữa không? Hiện tại anh còn chưa đủ đau đầu hả?"Thượng Quan Uyển Nhi nói:"Anh thấy chưa, anh lại tức giận này! Em đã bảo là anh phải chú ý khống chế tính tình lại mà."Nghe cô em càm ràm mãi, đầu anh đã đau như búa bổ.
Anh giơ tay lên xoa thái dương, lạnh nhạt hỏi:"Anh làm còn cần em ngồi dạy sao?"Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi đã hơi sợ, cô dè dặt nói:"Anh, em nói thật lòng nhé.
Mỗi lần hai người cãi nhau, em đều trở thành chỗ trút giận.
Em phải đi khuyên nhủ chị dâu, lại phải thay anh làm quân sư.
Em giúp hai người mà còn mệt hơn cả việc tự mình đi yêu đương."Im lặng một lát, Thượng Quan Nam Trì mới tiếp tục trò chuyện:"Bây giờ em có thể về được rồi, tạm thời thì anh không cần em giúp nữa."Thượng Quan Uyển Nhi thầm suy nghĩ, sau đó nói:"Hiện tại em không thể đi.
Nếu em đi rồi, anh và chị dâu lại cãi vã tiếp thì giải quyết thế nào?"Thượng Quan Nam Trì nhìn cô nàng, cười hỏi:"Sao lại không giải quyết được, chẳng lẽ em rời đi thì trái đất không quay được à?"Thượng Quan Uyển Nhi mặc kệ lời trêu chọc của anh trai, nghiêm túc nói:"Anh nhất định phải giải quyết việc này cho tốt đấy.
Em thấy mắt anh lúc trước có vấn đề rồi, cái cô Tô Thiến Thiến kia ngoại trừ lớn lên đẹp, thật sự chả còn ưu điểm gì.""Vậy Tiểu Nhã thì sao?"Thượng Quan Nam Trì thắc mắc.Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ đáp:"Tuổi trẻ chính là tiền vốn, anh không biết sao? Anh lớn hơn chị dâu đến mười mấy tuổi, chị ấy không chê anh đã là may rồi, anh còn định ghét bỏ chị ấy chắc?"Thượng Quan Nam Trì giả vờ kinh ngạc hỏi em gái:"Anh đã nói