Ngày hôm sau, Thượng Quan Nam Trì thường xuyên đi về chỗ Ôn Tiểu Nhã xem cô có sao không.
Nhưng hôm nay anh không thấy Ôn Tiểu Nhã, anh liền chạy nhanh đến chỗ Lưu Yến hỏi.Lưu Yến nói: "Ông chủ, Tiểu Nhã nói, dạo này cảm thấy không thoải mái, nên sẽ không đi làm."Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô ấy không thoải mái chỗ nào."Lưu Yến nói: "Ông chủ, làm cấp dưới của anh, tôi rất kính nể năng lực của anh.
Nhưng trên phương diện bạn bè, tôi vẫn phải nói với anh một câu, anh có yêu Tiểu Nhã không? Ngày hôm qua, cô ấy ngất xỉu, anh còn nói những lời châm chọc, hai người còn tiếp tục như thế nữa thì chắc chắn sẽ kết thúc thôi."Thượng Quan Nam Trì nói: "Cái này là tại tôi hay sao? Là chính cô ấy nghĩ như vậy."Lưu Yến nói: "Vậy về sau anh đừng hỏi tôi chuyện của em ấy nữa, tôi chỉ trả lời việc liên quan đến giấy tờ thôi."Thượng Quan Nam Trì nói: "Hôm qua cô ấy rất nghiêm trọng à?"Lưu Yến nói: "Ông chủ à, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi về trước đây." Sau đó quay người rời đi.Thượng Quan Nam Trì trong đầu toàn là bộ dáng ngày hôm qua của Ôn Tiểu Nhã, sắc mặt rất kém, còn cố cậy mạnh trước mặt anh.
Anh nói trong lòng, Ôn Tiểu Nhã sao em lại ngoan cố như vậy.
Anh chính là muốn em trở về, em vì sao lại không muốn? Nghĩ nghĩ anh vẫn là rất lo lắng cho Ôn Tiểu Nhã, sau đó lái xe đến chỗ ở hiện tại của Ôn Tiểu Nhã.Bây giờ Ôn Tiểu Nhã đang ở nhà ăn trái cây, sau khi cô mang thai cô vô cùng muốn ăn, nhưng vẫn không được ăn thịt.
Bụng cô càng ngày càng lớn, cho nên di chuyển có chút khó khăn.Lúc này có người gõ cửa, cô không nói chuyện.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, cô nói: "Ai vậy."Thượng Quan Nam Trì nói: "Mau mở cửa."Ôn Tiểu Nhã nói: "Anh tìm nhầm nhà rồi."Thượng Quan Nam Trì nói: "Em còn muốn ồn ào đến bao giờ."Ôn Tiểu Nhã nói: "Thật ngại, tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả."Thượng Quan Nam Trì nói: "Ôn Tiểu Nhã, em mở cửa ra." Sau đó Ôn Tiểu Nhã không nói chuyện nữa, mặc kệ Thượng Quan Nam Trì có gõ cửa hay có nói gì đi nữa, cô cũng không để ý đến anh.
Bản thân cầm đĩa hoa quả đi vào phòng, nằm trên giường ăn.
Ăn ăn rồi lại đi ngủ.Ngoài cửa Thượng Quan Nam Trì gõ cửa một lúc, không nghe thấy tiếng Ôn Tiểu Nhã nói chuyện nữa, đang định nổi giận liền nhìn thấy tờ quảng cáo cách mở khóa, anh đắc ý cười nói: "Ôn Tiểu Nhã, kể cả em không mở cửa thì cũng không làm khó được anh."Một lúc sau thợ cả mở khóa đã đến nơi, thầy cả chỉ tốn mấy phút liền có thể mở ra.
Thượng Quan Nam Trì lấy ra mấy trăm đồng đưa cho thầy.
Thầy cả mở khóa đặc biệt cảm ơn, hôm nay mình thật may mắn, gặp một kẻ có tiền.Thầy cả mở khóa ra về, Thượng Quan Nam Trì đi vào, đem cửa đóng lại.
Anh nói: "Ôn Tiểu Nhã, em đang ở đâu." Vừa nói vừa quan sát xung quanh.Lúc này Ôn Tiểu Nhã đang cầm mấy quả táo đang cắn dở, ở trên giường rồi ngủ.
Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy bộ dáng của cô, thật là vừa tức vừa buồn cười.
Anh lấy đi mấy quả táo ở trên tay của Ôn Tiểu Nhã.
Sau đó cởi giày bò lên giường rồi nằm cạnh Ôn Tiểu Nhã.
Anh nhìn Ôn Tiểu Nhã, bao lâu rồi không cùng Ôn Tiểu Nhã ngủ chung trên một chiếc giường.
Nhìn nhìn rồi cũng ngủ luôn.Ngủ được một hai tiếng, Ôn Tiểu Nhã cảm thấy có chút đói, lại nghĩ đến toilet.
Bất đắc dĩ mở mắt ra, rời giường để đi toilet, cô cứ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng vẫn là đi toilet trước, cho đến khi cô nghiêm túc nhìn trên giường còn có một người, đó chính là Thượng Quan Nam Trì.Cô nhìn bộ dáng ngủ say của Thượng Quan Nam Trì, thật sự rất tuấn tú mê người, nhưng anh không phải người của cô.
Cho nên cô liền xoay đi tìm đồ ăn vặt.Thượng Quan Nam Trì ôm lấy cô nói: "Tiểu Nhã, về nhà đi! Trong nhà có vú Phương, vú có thể chăm sóc cho em, em muốn ăn gì chỉ cần nói với bà."Ôn Tiểu Nhã nói: "Anh buông tôi ra, tôi hỏi anh, anh vào đây bằng cách nào."Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh chỉ là đi vào."Ôn Tiểu Nhã nói: "Lưu manh, vô lại, bỉ ổi."Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh chỉ đối xử với một mình em như thế, đối với người khác