“Câm miệng!”
Hứa Thanh Vy đang đứng bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, giọng nói trong trẻo tràn ngập sự mãnh mẽ và uy nghiêm.
Làm cho người con gái kia hoảng sợ che miệng lại!
“Nếu không biết gì thì đừng có nói lung tung, bừa bãi, cẩn thận không tôi kiện cô tội phỉ báng đó!”
Cuối cùng người con gái đó vẫn là bị khí thế từ trên người Hứa Thanh Vy dọa đến phải lui về phía sau và không dám nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Vy quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ngân Tinh hơi tái đi.
Cuộc thi piano năm đó…
“Ngân Tinh …” vẻ mặt Hứa Thanh Vy đau lòng, cô ấy thật sự cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Lâm Quỳnh Anh nhìn phản ứng của mọi người bên dưới sân khấu thì hơi nhướng mày, đưa micro giao cho người dẫn chương trình và đi xuống dưới sân khấu.
Cô ta đi đến bên cạnh của Thẩm Tư Duệ, đắc ý mà nói:
“Thế nào? Có vui không? Để cô ta giả bộ thể hiện thanh cao, một lát nữa anh họ của tớ chắc chắn sẽ cố gắng giành lấy cậu, tớ rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô ta lúc đó! Ha ha…”
Thẩm Tư Duệ mím môi cười cười: "Quỳnh Anh, như vậy có quá đáng quá không…”
“Quá đáng gì chứ, rõ ràng là cái gì cô ta cũng muốn tranh giành với cậu!”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng nói nữa, sắc mặt của anh họ không tốt lắm, tớ chuồn trước đây…”
Lâm Quỳnh Anh nói xong lập tức rời đi trước khi Tô Vũ bước tới.
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Vũ ủ rũ muốn đuổi theo nhưng lại bị Thẩm Tư Duệ ngăn lại.
“Anh Vũ… Quỳnh Anh cũng là vì muốn tốt cho em, anh đừng trách cô ấy.
Nếu anh không muốn tham gia cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ là một điệu nhảy, không phải anh từng nói nhảy với ai cũng đều giống nhau cả…”
Sắc mặt ủ rũ Tô Vũ dần dần biến mất, trong lòng càng ngày càng trở nên rối ren.
Hiện giờ là tình huống khó xử nhất của anh ta!
Anh ta không muốn làm tổn thương Ngân Tinh thêm nữa.
Nhưng cũng không muốn làm cho Tư Duệ phải buồn.
Lâm Quỳnh Anh làm cái gì thế không biết, ép anh ta đến hoàn cảnh như thế này!
“Được rồi, cảm ơn vị