Trong nhà vệ sinh, Thẩm Ngân Tinh đứng trước bồn rửa mặt, bàn tay trắng nõn để dưới vòi nước, mặc cho nước lạnh chảy qua kẽ tay.
Cô cuộn tròn ngón tay, muốn nắm lấy dòng nước nhưng nó vẫn chảy xuống thông qua kẽ tay.
Thẩm Ngân Tinh lặng lẽ cười, nên từ bỏ thôi, rốt cuộc cô cũng không nắm lấy được.
Thẩm Ngân Tinh khẽ thở dài, sau đó lau qua ít rượu bắn lên người.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Ngân Tinh lập tức cảm nhận được một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện ở hành lang cách đó không xa có một cái sân thượng.
So với sự ồn ào trong bữa tiệc, cô vẫn thích hóng mát trên sân thượng hơn.
Gió mát thổi qua, mang theo chút se lạnh.
Tối nay, Thẩm Ngân Tinh mặc một chiếc váy vô cùng đơn giản và phóng khoáng nhưng vẫn tôn lên khí chất khôn khéo lão luyện của cô.
Dáng người mảnh mai, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, eo vai cân đối và thẳng tắp.
Đôi mắt lấp lánh không có quá nhiều cảm xúc, cô chỉ lặng lẽ đứng đó, hờ hững, thanh cao và nhẹ nhàng như gió.
“Ngân Tinh!”
Âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau, Thẩm Ngân Tinh cau mày xoay người thì thấy Tô Vũ đang đút hai tay vào túi quần, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Khuôn mặt vô cảm của Thẩm Ngân Tinh lập tức lạnh đi, cô nhìn xung quanh sân thượng không có bóng người rồi rủ mí mắt, nhấc chân muốn bỏ đi.
“Ngân Tinh...”
Dường như Tô Vũ đặc biết tới đây để tìm Thẩm Ngân Tinh, thấy cô muốn đi, anh ta vội vàng bước lên chặn đường.
Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người bị kéo gần, anh ta có thể ngửi rõ mùi thơm dịu dàng, trang nhã từ cô.
Thẩm Ngân Tinh buộc phải dừng chân, cô lùi về sau hai bước, ngửa đầu, thờ ơ nhìn anh ta.
“Vậy nên… bây giờ anh muốn tính sổ giúp người yêu của mình à?”
Tô Vũ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau xót, nghe thấy giọng nói vô cảm của Thẩm Ngân Tinh, trong lòng anh ta lại dâng lên một cảm giác vắng lặng khó nói thành lời.
"Không phải, anh biết, lần này không phải là lỗi của em!"
Thẩm Ngân Tinh cười khẩy!
Lần này không phải, vậy trước đây thì phải sao?
“Vậy