Trong xe, Thẩm Ngân Tinh vẫn đang ngồi trong lòng Bạc Hàn Xuyên.
Vừa rồi Bạc Hàn Xuyên ôm cô lên xe, bây giờ tư thế của hai người cũng không thay đổi chút nào.
Xe chạy ra khỏi khách sạn, Thẩm Ngân Tinh nép vào vòng tay Bạc Hàn Xuyên, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, cả người thả lỏng.
Thần kinh căng thẳng vừa mới thả lỏng thì hơi rượu bắt đầu phát huy tác dụng, huyệt thái dương nhói lên, choáng váng.
"Khó chịu à?"
Anh hỏi xong thì giơ tay vuốt tóc cô.
Mi mắt nặng trĩu, Thẩm Ngân Tinh tựa đầu vào cửa kính xe, buồn bã gật đầu, nhắm mắt lại.
"Đau đầu…!"
Anh giơ tay, giữ lấy đầu cô.
Thẩm Ngân Tinh mở mắt ra nhìn anh.
Ngoài cửa xe, đèn neon thành phố đung đưa lướt qua, đôi mắt ửng đỏ của cô nhìn anh đầy uất ức.
Cô nhúc nhích trong lòng anh, lại bị anh giữ kéo vào lòng mình.
Cả người được ấp trong hơi ấm, Thẩm Ngân Tinh khẽ thở dài, toàn thân thả lỏng hoàn toàn.
Mặc kệ cơn đau đầu đang bùng bùng, mặc kệ đầu óc quay cuồng, cô nhắm mắt lại.
Cọ cọ đầu vào ngực anh, khẽ thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn trong vòng tay anh, men rượu khiến cho khuôn mặt thanh tú của cô ửng hồng.
Sự thờ ơ hờ hững cũng như mạnh mẽ năm đó như nhạt đi, mái tóc hơi rối, tán loạn trên má, lông mi dài của cô khẽ rung theo nhịp thở nhẹ nhàng.
Giấc ngủ của cô rất ngon.
Xe chạy tầm nửa tiếng thì về đến trang viên Thịnh Cảnh.
"Đến rồi ạ!”
“Ừm!”
Anh nhìn cô gái vẫn còn ngủ ngon, nói nhỏ: “Cậu xuống trước đi!”
Mặc dù đang nhìn Thẩm Ngân Tinh, nhưng nghe thấy anh nói, Du Văn nhanh chóng bước ra khỏi xe.
Bạc Hàn Xuyên đưa tay vén tóc Thẩm Ngân Tinh, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên má cô: "Về đến nhà rồi!"
Thẩm Ngân Tinh cau mày, từ từ mở