“Ha ha, không phải nước, không phải nước, con bé là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Thẩm..."
“Đúng đúng đúng, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giữ gìn viên bảo bối này!”
“Ba, bác gái, hai người...!Đủ rồi..."
Thẩm Tư Duệ nghe nói đến đỏ bừng mặt, đứng ở cửa, xấu hổ núp vào trong ngực Tô Vũ.
“Được rồi, đến đâu rồi mà còn kêu loạn thế! Ngồi trước đi!”
Lúc này Khương Huệ Vân lên tiếng, mặc dù nghe có chút nghiêm khắc, nhưng trong giọng nói lại đầy sự cưng chiều.
Thẩm Ngân Tinh lẳng lặng ngồi chỗ kia, giống như là người ngoài cuộc trong căn phòng toàn tiếng cười nói này
Trong nháy mắt cô có suy nghĩ muốn đứng lên, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng cô cũng biết, như vậy quá thất thố.
Làm vậy chỉ chứng minh cô quan tâm bọn họ bao nhiêu thôi...!
Cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở đó, thờ ơ lạnh nhạt nhìn người một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ.
Chờ đến khi bọn họ dến gần bàn ăn, sắc mặt mới đột nhiên thay đổi.
“Chị, chị cũng đến ư!” Trên mặt Thẩm Tư Duệ vừa xấu hổ vừa kinh ngạc.
Mà nụ cười của Tô Vũ cũng cương trên mặt.
“Ngân Tinh, em… Tới..."
Thẩm Ngân Tinh cong môi, không có đáp lại.
Lúc này dường như người trong nhà mới chú ý tới Thẩm Ngân Tinh, không khí lập tức trở nên ngưng trọng.
Thẩm Minh Đăng nhìn Thẩm Ngân Tinh một cái, âm thầm thở dài một hơi: “Đều ngồi đi!”
Mấy người ngồi xuống, không khí vẫn áp lực như cũ.
“Mang đồ ăn lên.” Thẩm Minh Đăng lại trầm giọng phân phó.
“Khoan đã.”
Thẩm Ngân Tinh chậm rãi mở miệng, trên mặt vô cùng đạm mạc.
Mọi người đều nhìn cô.
“Nói chuyện trước đi.
Ví dụ như..
Cái gọi là bữa liên hoan của nhà họ Thẩm, vì sao lại có người ngoài tham gia?”
Cô đã sớm biết, Khương Huệ Vân tự mình ra mặt, làm gì có chuyện tốt?
Chỉ là không ngờ, kết quả lại khiến người ta...!
Ghê tởm!
Vẻ mặt Thái Tĩnh Di và Tô Minh Dạ đều xấu hổ.
Sắc mặt Khương Huệ Vân trầm xuống, hít sâu một hơi, vẫn trầm giọng nói:
“Hôm nay mục đích chủ yếu là thương lượng chuyện hôn sự của Tư Duệ và Tô Vũ, thuận tiện định ra ngày đính hôn và kết hôn.”
“Có liên quan gì đến tôi?” Trong mắt