Từng lời nói, từng câu chữ, từng biểu cảm của Thẩm Ngân Tinh đều là vì dụ dỗ bọn họ vào cái bẫy mà cô bày ra này.
Cô ta giả vờ nghe theo ý kiến của mọi người, tự hạ thấp bản thân mình, cũng nhận tất cả thiệt thòi về mình.
Làm mọi người không phòng bị, sau đó khi bọn họ đang tự mãn thì cô bất ngờ giáng cho họ một đòn chí mạng!
Con tiện nhân này!
Không nhưng giỏi chịu đựng mà còn rất biết tính kế người khác.
Hai nhà Thẩm...!Tô, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ trong tay Thẩm Ngân Tinh lại có một lá bài lớn đến thế.
Làm sao cô ta có được những tấm hình kia?
Khương Huệ Vân híp mắt nhìn Thẩm Ngân Tinh.
Cô cháu gái này của bà ta thực sự đáng sợ như vậy sao?
Cô chỉ có một mình, vậy mà ngay từ lúc bắt đầu đã tính toán tất cả mọi chuyện như thế.
Mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều được bọn họ chuẩn bị kĩ càng.
Kết quả là cô chỉ dùng một câu nói đã biến tất cả những thứ này thành một trò cười.
Ngay từ đầu bà ta cũng đã cảm thấy không ổn, nhưng vì thấy cô thuận theo nên mới mất cảnh giác.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt và biểu cảm của Thẩm Ngân Tinh đều không lộ chút sơ hở nào.
Bà ta sống gần một đời người, vậy mà lại bị cháu gái mình dắt mũi!
Còn trẻ đã thâm sâu như vậy, đến khi lớn hơn không biết sẽ còn đến trình độ nào?
"Khương Huệ Vân, đêm nay bà cho tôi mở mang tầm mắt! Cùng là cháu gái của bà, nhưng lại có sự đối xử khác biệt đến vậy.
Mặc dù tôi không hiểu vì sao bà luôn mang vẻ mặt cởi mở, cũng không hiểu tại sao bà lại thiên vị Thẩm Tư Duệ như thế.
Nhưng bà nhớ kĩ, một ngày nào đó tôi sẽ khiến bà hối hận! Tôi sẽ khiến bà hối hận đến chết cũng không thể nhắm mắt!"
Trong đầu bà ta bất ngờ hiện lên những lời Thẩm