Lời nói ngạo mạn này khiến tất cả những người có mặt ở đây rùng mình.
Khương Huệ Vân nhíu chặt lông mày, giọng nói đã không giữ được bình tĩnh nữa.
"Anh dám!"
"Bà có muốn thử không?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó lại vang lên, ngữ điệu bằng phẳng, nghe không ra cảm xúc gì.
Nhưng vẫn giống lần trước, lộ ra sự nguy hiểm đáng sợ.
Khương Huệ Vân tái mặt, lùi về sau hai bước.
Du Văn hừ một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Dường như Bạc Hàn Xuyên đã sớm đoán được Khương Huệ Vân sẽ phản ứng như thế.
Bà ta không nói lời nào, anh cũng lười nói tiếp.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình.
Rõ ràng cô không tính là thấp, nhưng đứng cạnh anh cũng chỉ cao đến cằm anh.
Cô chỉ cần bước đến gần anh, nếu muốn nhìn anh thì nhất định phải ngẩng đầu lên, giống như vừa rồi, rất thích hợp để hôn cô.
Chênh lệch chiều cao vừa phải.
Bạc Hàn Xuyên đưa tay lên, xoa mái tóc dài của Thẩm Ngân Tinh, hiếm khi thấy cô xõa tóc như thế này.
Rất xinh đẹp!
Tai Thẩm Ngân Tinh hơi đỏ lên.
Cô nghĩ đến cảnh tượng trong trường này, cô không bởi vì người nhà họ Thẩm mà đau lòng mà chỉ ghê tởm vì hành động của bọn họ.
Nhưng lúc này, cô lại bị người đàn ông này nghiêm túc nhìn chằm chằm làm cho cả người đều không được tự nhiên.
Gương mặt của Bạc Hàn Xuyên đẹp đến nỗi khiến người khác nghẹt thở, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng hết lần này đến lần khác lại mang theo ý cười, anh cứ nhìn cô như vậy, giống như một sợi dây vô hình trói cô lại, khiến cô không thể động đậy được.
Bên cạnh có một người đàn ông mang tới cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, cô làm gì có thời gian mà nghĩ đến những chuyện khác, bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, có mấy người phụ nữ có thể chịu được?
Đôi mắt cô khẽ lóe lên, hơi không được tự nhiên nghiêng đầu ra sau, tay cô cũng vô thức đưa lên vuốt tóc.
Đôi tai nhỏ nhắn hồng nhạt cũng dần dần lộ ra, mấy lọn tóc trước trán cũng được chỉnh lại cẩn thận.
"Du Văn." Anh bỗng nhiên lên tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Thẩm Ngân Tinh.
"Vâng, ông chủ."
"Cậu ở lại đây."
"Vâng!"
Bạc Hàn Xuyên giúp Thẩm Ngân Tinh chỉnh lại mái tóc, sau đó cúi xuống thì thầm:
"Chúng ta đi trước!"
Thẩm Ngân Tinh cũng không muốn ở lại đây, bây giờ