Cô không trách sự lựa chọn của những người đàn ông này, vì sao lại chết mê chết mệt vì Thẩm Tư Duệ như vậy.
Có điều không thể chỉ do một mình Tô Vũ được.
Nhưng chuyện của tám năm qua, cô trở nên như vậy rốt cuộc là vì ai, chắc hẳn anh ta biết rõ hơn ai hết.
Trong mắt cô, Tô Vũ không phải loại đàn ông nông cạn như vậy.
Có điều, tất cả cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
“Các người đến đây làm gì?”
Sau một hồi thất thần, Thẩm Ngân Tinh lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Thẩm Tư Duệ cắn chặt môi, khẽ nắm chặt cánh tay của Tô Vũ, vẻ mặt cô ta đầy u ám.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, đầy xa cách của cô, Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Anh ta đi vào phòng bệnh, Thẩm Tư Duệ sợ sệt đi theo sau anh ta.
“Sức khỏe của Tư Duệ đã tốt hơn nhiều rồi, hôm nay cô ấy sẽ xuất viện nên có ý muốn qua tạm biệt em một tiếng.”
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh đáp:
“Tạm biệt gì cơ? Sinh ly tử biệt sao? Nếu không phải vậy thì cút hết đi cho tôi.”
“Ngân Tinh!”
Tô Vũ đột nhiên thấp giọng mắng nhiếc.
“Từ khi nào mà em lại trở nên chua ngoa như vậy? Từ trước đến giờ em vẫn luôn phân biệt rõ ràng đúng sai, Tư Duệ chưa bao giờ làm điều gì sai cả, em...”
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu lên, lúc này sắc mặt Tô Vũ vô cùng u ám, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng đầy vẻ buộc tội và sự thất vọng.
Hiếm khi cô thấy Tô Vũ dùng ánh mặt như vậy nhìn mình, anh ta đã từng là một người đàn ông vô cùng dịu dàng, cô chưa từng nghĩ rằng có ngày anh ta lại dùng dáng vẻ lạnh lùng và tức giận như vậy để đối diện với cô.
Nhưng trong ba lần gặp gần đây, anh ta đều có cái nhìn này như vậy.
Cô cứ nghĩ trái tim mình vẫn sẽ đau đớn như trước, nhưng bây giờ, cô lại bình tĩnh đến tê liệt, thậm chí chính cô còn cảm thấy ngạc nhiên.
Thẩm Ngân Tinh đặt đôi đũa trong tay xuống, cầm cốc nước đã rót sẵn ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, sao đó lạnh nhạt cắt lời Tô Vũ.
“Không phải cô ta, vậy là do tôi sao?”
Cô đang cầm cốc nước thủy tinh trong tay, cảm thấy nước hơi nóng.
Thẩm Ngân Tinh đứng lên, chầm chậm đi tới trước mặt hai người bọn họ, cô nhìn Tô Vũ, khóe miệng khẽ cong lên.
“Tôi chua ngoa ư? Vậy