Thấy sắc mặt của Bạc Hàn Xuyên không chuyển biến tốt, Thẩm Ngân Tinh đành tới gần rồi nheo mắt cười với anh:
“Nhưng cô ta làm sao biết, anh khôn khéo như vậy, hoàn toàn không bị lừa được.”
Bạc Hàn Xuyên cúi mắt nhìn cô: “Em không thích hợp nịnh hót!”
Cô nịnh hót quá vụng về.
Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh hơi đơ ra: “Những gì em nói cũng không phải nói đùa.”
“Cho nên nói những lời này thật sự vì nịnh hót anh sao?”
“...”
Lúc Thẩm Ngân Tinh tới công ty, ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo cảm xúc khó tả thành lời.
Thẩm Ngân Tinh đương nhiên biết nguyên nhân, nhưng Thẩm Ngân Tinh cũng không để tâm.
Cây ngay không sợ chết đứng, nhờ phúc của Thẩm Tư Duệ, bao nhiêu năm nay, cô sớm đã luyện thành bách độc bất xâm phạm.
Hứa Thanh Vy vì lo lắng nên đã chờ trong văn phòng của Thẩm Ngân Tinh từ sớm.
Cô ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi trên ghế dựa, trên bàn còn đặt một cây gậy.
Thấy cô đi vào, cô ấy xụ mặt rồi đứng lên, thuận tay cầm gậy trên bàn đi tới!
“Tới rồi à, đi, đi đánh người!”1
Thẩm Ngân Tinh bị dáng vẻ này của Hứa Thanh Vy hù doạ, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Còn chưa điều tra rõ ràng là ai làm, cậu muốn đi đánh ai?”
“Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết...!Tóm lại, một đôi tra nam tiện nữ, đánh bọn họ chắc chắn không sai!”1
Thẩm Ngân Tinh chậm rãi bước về phía trước, rút chiếc gậy trong tay Hứa Thanh Vy ra.
“Muốn đánh người cũng không thể để cậu đi.
Bây giờ từ trên xuống dưới công ty đều chăm chỉ nỗ lực để mở cửa hàng dưới trướng Bạc Thị.
Nếu cậu ra ngoài đánh nhau, tất cả công sức của mọi người bấy lâu nay đều lãng phí hết rồi!”
“Vậy cậu làm sao bây giờ, cứ mạc kệ để chuyện này diễn ra như vậy sao?”
Thẩm Ngân Tinh đi tới ghế ngồi, như cười mà không cười nhìn Hứa Thanh Vy: “Nếu tớ nói để chuyện này tiếp diễn như vậy, có khi nào cậu sẽ đánh tớ một trận không?”
“...” Hứa Thanh Vy không nói gì, đôi mắt liếc sang cây gậy bị Thẩm Ngân Tinh lấy đi.
Đáp án không nói cũng rõ.
Ý cười trên mặt Thẩm Ngân Tinh duy trì trong chốc lát, rồi từ từ thu lại, thần sắc vô cùng