Mà ngay lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Thẩm Ngân Tinh nhìn thoáng qua, động tác uống cà phê đột nhiên ngừng lại, gấp gáp để ly cà phê xuống, cầm điện thoại lên.
“Alo!”
Giọng nói đầu bên kia vô cùng u ám, giọng điệu mạnh mẽ giống như nhịp trống vậy!
Thẩm Ngân Tinh bình thản hồi âm: “Ừm.”
“Ừm gì mà ừm hả? Trên mạng đều đang chửi chị? Chị còn ừm được! Chị được lắm đó, lưu lượng cũng sắp sánh ngang với minh tinh hạng nhất rồi?”
Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc đến lạ thường nói: “Trợ lý của cậu đâu?”
“Chị tìm cậu ta để làm gì?”
“Bây giờ, cậu điện thoại cho cậu ta.
Nếu như cậu ta không có bên cạnh, chị lập tức ngắt điện thoại, gọi cho cậu ta!”
“...”
Một hồi lâu bên kia cũng không đáp lại, rất lâu sau đó mới truyền tên âm thanh giống như tiếng khóc nức nở vang lên: “Chị Tinh.”
“Đem thu hết tất cả thiết bị điện tử xung quanh của Sở Diệc lại.”
“Đã thu hết cả lại rồi chị Tinh.
Chỉ là chị không sao đấy chứ? Em nhìn thấy trên mạng mắng chửi chị rất hung dữ đó, em thấy có rất nhiều người đang đào chuyện nhiều năm trước của chị ra, nói rất ác liệt…”
Thẩm Ngân Tinh cong cong khóe môi: “Nhanh như vậy đã đào lên được rồi sao?”
Triệu Ngọc có chút ngơ ngác: “Hả?”, sao cậu ta cứ có cảm giác chị Tinh giống như còn rất vui mừng nhỉ?
“Không sao! Cậu nói lại cho Sở Diệc rằng, bảo cậu ta bình tĩnh một chút.
Hiện giờ, cậu ta mới vừa về nước, ở trên mạng không có quyền ngôn luận tự do, coi chừng cậu ta.
Nhất là weibo, mấy chỗ nãy rất dễ khiến người chú ý!”
“Chị yên tâm đi, em đã đổi mật khẩu weibo của cậu ấy rồi.”
Khóe môi của Thẩm Ngân Tinh hé lên nụ cười, ngón tay thanh mảnh nắm lấy cái muỗng, thong thả ung dung mà khuấy đều cà phê trong ly.
Cô trầm mặc một hồi, dường như đang nghĩ ngợi gì đó, đôi mắt long lanh nhìn theo vòng tròn được khuấy đều trong ly cà phê, có khi lại nhìn dòng chảy ngược ấy, bộ dạng trầm ngâm lộ ra vẻ tri thức.
“Triệu Ngọc...”
Rất lâu sau cô mới mở miệng, Hứa Thanh Vy đang uống