Tan ca em đi ăn tối cùng Thanh Vy luôn, anh không cần đến đón em đâu.
“! ”
Lúc này, Du Văn đang đưa một bản văn kiện cuối cùng cho Bạc Hàn Xuyên kí tên, vừa khom lưng, anh ta liền nhìn thấy dung tin nhắn trên điện thoại của Bạc Hàn Xuyên.
Ha hả…
Bão táp quả nhiên lại mạnh hơn!
Sắt mặt Bạc Hàn Xuyên cực kỳ xấu, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó trả lời tin nhắn…
Ăn xong anh đến đón em.
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thanh Vy, nghĩ đến sau đó còn phải giải thích với cô ấy, hiện tại cô thật sự không có sức lực để giải quyết nhiều chuyện như vậy, vì thế lập tức trả lời Bạch Hàn Xuyên…
Không cần đâu, hôm nay Du Văn trả xe cho em rồi, em sẽ tự lái xe về nhà.
Bạc Hàn Xuyên cất điện thoại, anh cầm lấy bút máy ký tên lên văn kiện, sau đó ngẩng đầu nhìn Du Văn.
“Thông báo xuống các phòng ban, tối nay tăng ca.
”
“! Vâng.
”
…
Bảy giờ tối.
Thẩm Ngân Tinh và Hứa Thanh Vy lựa chọn ăn lẩu ngồi ăn.
Dạ dày của Thẩm Ngân Tinh không tốt, không thể ăn cay, vì thế Hứa Thanh Vy săn sóc gọi một nồi lẩu uyên ương.
Sau đó lại gọi thêm một bàn rau xanh, hải sản và thịt tươi sống.
Hứa Thanh Vy nhìn nồi lẩu hai ngăn bên đỏ bên trắng, xúc động nói:
“Thật là nhớ những ngày chúng ta còn đi học, ăn vụng que cay trong lớp.
”
Thẩm Ngân Tinh cười nói: “Đúng vậy, cũng không biết mấy quầy bán quà vặt sau trường còn bán không nữa?”
Chủ đề của cuộc trò chuyện cứ mở ra như vậy, nhiều năm trôi qua, bạn học cũ gặp lại nhau, nói nhiều nhất vẫn là kí ước thời thanh xuân.
Vừa ăn vừa bùi ngùi xúc động.
Lúc ăn gần xong, Hứa Thanh Vy đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Ngân Tinh, thuận tay cầm di động của Thẩm Ngân Tinh, mở weibo ra, dựa đầu vào vài Thẩm Ngân Tinh, chụp một bức ảnh phát lên.
Sau đó viết một câu… “Mãi mãi”.
Thẩm Ngân Tinh rất ít khi đăng bài lên weibo, cho nên cũng không để ý Hứa Thanh Vy đang làm gì.
Sau đó Hứa Thanh Vy về lại chỗ ngồi, cầm lấy điện thoại của mình, chia sẻ bức ảnh mà tài khoản của Thẩm Ngân Tinh vừa đăng lên, lại viết thêm một dòng trạng thái! Ở bên nhau.
Bài viết được đăng lên.
Bảy giờ năm phút.
Điện thoại của Thẩm Ngân Tinh vang lên âm thanh tin nhắn tới.
Bạc Hàn Xuyên: Mấy giờ em về nhà?
Thẩm Ngân Tinh nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, nghĩ lại trên con phố này còn có một cửa hàng nội y, cô tính toán thời gian sau đó trả lời!
Khoảng tám giờ