Ở ngã tư đường, vừa đúng lúc đến đèn đỏ.
Xe chậm rãi dừng lại, ánh mắt Thẩm Ngân Tinh nhìn về phía trước, nhìn xe bên phải quẹo cua, nhìn xe đằng sau, rồi cô lại ngẩng đầu nhìn đèn đỏ trước mặt.
Bạc Hàn Xuyên cứ vậy nhìn về phía trước, âm sâu như đầm không thấy đáy, không nhìn ra tâm trạng gì.
Thật lâu sau đó, âm thanh thở dài của Thẩm Ngân Tinh vang lên.
"Bạc Hàn Xuyên, hiện tại em,...không có cách nào đặt toàn bộ sự tin tưởng, vô điều kiện tin tưởng cho bất cứ ai.
Anh rất tốt, nhưng anh càng đối tốt với em, em sẽ càng sợ hãi..."
Đôi mắt Bạc Hàn Xuyên híp lại, giọng nói cao quý lạnh lùng: "Sợ hãi cái gì?"
Thẩm Ngân Tinh thu mắt về, quay đầu nhìn gò má xinh đẹp đẽ của người đàn ông kế bên, đường nét khuôn mạnh anh lạnh lùng mà tuấn lãng.
"Em sợ em yêu anh, so với người khác càng yêu nhiều hơn, em sợ dù em có kiên cường cách mấy, cũng không tiếp thu được kết quả đó...!Em không có cách nào ngừng suy nghĩ về việc này, bởi vì đã nhiều năm nay đã vậy rồi...!Điều mất đi quá nhiều, điều còn lại quá ít..."
Bạc Hàn Xuyên không nói gì, đèn đỏ trước mặt đang đếm người 10 giây.
Đợi đến khi đèn vàng tắt đi, đèn xanh sáng lên, Bạc Hàn Xuyên vẫn không nói gì, chỉ khởi động xe, đi qua ngã tư.
Đôi mắt Thẩm Ngân Tinh lóe lên: "Anh...Anh không muốn nói gì sao? Trách em, hoặc là giận em, hoặc là..."
"Không có." Bạc Hàn Xuyên nhàn nhạt mở miệng, âm thanh trầm thấp dễ dàng cắt ngang lời cô nói: "Anh hiểu em đang lo lắng cái gì, em có thể tiếp tục giữ lại tình cảm cho riêng mình.
Còn làm sao để khiến em tin tưởng anh, thì là việc của anh."
Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, môi khẽ cong lên, khóe mắt nâng lên, cười nhẹ, giọng nói thuần túy.
"Em chỉ cần ngoan ngoãn làm bạn gái anh là được."
Tim Thẩm Ngân Tinh đột nhiên khựng lại, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy.
Anh là người thông minh như vậy, làm sao lại không biết cái "giữ" này tượng trưng cho điều gì.
Cô mím chặt môi, lúc lâu sau mới khẽ gật đầu một cái, sau đó đưa tay ra kéo lấy tay anh, năm ngón tay nắm chặt vào