Tô Vũ khẽ thở dài: "Hôm qua ảnh chụp bị tiết lộ nên có vài nhà đầu tư rút vốn...!có mấy giám đốc trong công ty vẫn luôn làm ầm ĩ..."
Ánh mắt Thẩm Tư Duệ hơi lóe lên, trong mắt tràn ngập áy náy: "Xin lỗi...! anh Vũ… anh Vũ lúc trước em sốt ruột quá, suy nghĩ không cẩn thận..."
Tô Vũ chỉ lắc đầu: "Không có gì, đâu phải chuyện gì cũng vẹn toàn được.
Ảnh hưởng của mấy nhà đầu tư đã rút vốn khỏi công ty kia cũng không quá lớn, chỉ cần nhà đầu tư lớn nhất của công ty vẫn còn thì công ty sẽ không xảy ra vấn đề lớn."
Thẩm Tư Duệ hơi thả lỏng, nhưng vẫn không yên tâm, hỏi một câu: "Vậy nhà đầu tư kia...!có ở trên những tấm ảnh chụp này không?"
Nhắc tới cái này, gương mặt dịu dàng của Tô Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi: "Ừ, có..."
Gương mặt Thẩm Tư Duệ lại tái hơn vài phần.
Tô Vũ thấy thế thì vội vàng nắm chặt tay cô ta: "Đừng lo, hiện giờ bên kia còn chưa tỏ thái độ gì, hẳn là không quá để ý đến chuyện nhỏ này, không lâu nữa bên đó sẽ tổ chức mừng thọ tám mươi cho cụ nhà, đến lúc đó gặp mặt nói xin lỗi trực tiếp chắc sẽ không có vấn đề gì."
"Thật sự không có vấn đề gì sao?"
Tô Vũ gật đầu, gương mặt hiện ra cười: "Không sao đâu.
Đây là khoản đầu tư thành công nhất mà Ngân Tinh đàm phán được, suốt bao năm nay Tô Thị chưa từng làm bọn họ thất vọng lần nào, thứ bọn họ để ý nhất chỉ là lợi nhuận thu về thôi.
So với cái này, bức ảnh kia ở trong mắt bọn họ không phải chuyện gì lớn."
Bùi Thị là tài phiệt số một số hai ở Kinh Đô, sản nghiệp dưới tay nhiều không đếm xuể.
Anh ta cũng không rõ lúc trước Ngân Tinh làm thế nào thuyết phục được Bùi Thị đồng ý đầu tư cho Tô Thị, nhưng lúc trước Ngân Tinh cũng từng chính miệng nói, chỉ cần Tô Thị cần thì Bùi Thị vẫn sẽ luôn ủng hộ.
Cho nên hiện tại cũng chỉ là lộ ảnh chụp mà thôi, Bùi Thị hẳn là sẽ không để ý.
Thấy Tô Vũ nói đến Thẩm Ngân Tinh liền lộ ra vẻ hài lòng thưởng thức, Thẩm Tư Duệ âm thầm cắn môi.
"Anh Vũ, lúc đó anh sẽ dẫn em theo chứ? Dù sao chuyện này là do em gây ra, em nên tự mình