Thấy vẻ mặt vừa lãnh đạm vừa nghiêm túc của Thẩm Ngân Tinh, yếu hầu của Tô Vũ gian nan động đậy.
“Em nói… thích anh ta?”
Nhiều năm như vậy, anh ta hình như chưa từng nghe Thẩm Ngân Tinh nói với anh ta những lời này.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì thêm, cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng anh ta.
“Là ai? Là người đàn ông trong xe đó sao?”
Tô Vũ giống như muốn dây dưa tới cùng nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới thôi.
“Anh ấy là ai không liên quan tới anh, anh cũng không có tư cách để biết về anh ấy.”
Thẩm Ngân Tinh cũng không muốn nói nhiều với anh ta, vòng qua anh ta, trực tiếp mở cửa lên xe.
Tô Vũ ngây người đứng yên tại chỗ một lúc, mãi cho tới khi xe lướt ngang qua người anh ta.
Anh ta mới đột nhiên phản ứng lại, đột nhiên quay đầu lại nhưng chỉ thấy sườn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái chính.
Anh dường như đang nhìn anh ta, nhưng chẳng qua lúc anh ta quay đầu thì đúng lúc anh cũng quay đầu đi thôi.
Tuy vẫn không biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai, nhưng Tô Vũ lại cảm nhận rõ ràng, khí chất của người đàn ông đó không phải bình thường.
Là người đàn ông anh ta gặp tại trung tâm thương mại tối qua.
Nhưng anh rốt cuộc là ai?
Vào nhà họ Thẩm, bầu không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề.
Tô Vũ biết bọn họ không vui vì Thẩm Ngân Tinh, trong lòng anh ta càng hậm hực.
Cũng không hỏi gì nhiều, chỉ tạm biệt rồi một mình lái xe rời khỏi nhà họ Thẩm.
Lúc Thẩm Tư Duệ tiễn Tô Vũ rời khỏi, thấy biểu cảm của anh ta không đúng, cô ta bất an hỏi anh ta và Thẩm Ngân Tinh đã nói chuyện gì.
Kết quả Tô Vũ chỉ lắc đầu, sau đó kêu cô ta đi nghỉ ngơi sớm rồi anh ta rời đi.
Thẩm Tư Duệ lo lắng quay lại phòng khách, sắc mặt của ba người lớn trong nhà cũng không tốt.
So sánh thì sắc mặt của Dương Lan Hương tệ nhất.
“Mẹ à, chúng ta… thật sự phải đưa công ty và cửa hàng cho Ngân Tinh sao?”
Bà ta nói rồi nhìn sang Thẩm Minh Quốc, muốn ông ta nói vài câu.
Mà Thẩm Tư Duệ vừa nghe vậy thì nheo mắt lại.
Hôm nay kêu cô về bàn bạc chuyện của Tinh Thần Quốc Tế, tại sao lại nhắc tới chuyện công ty và cửa hàng?
Cô ta