"Đây chỉ là tai nạn, do tôi không cẩn thận! Chẳng lẽ những người mẫu đã từng ngã trên sàn diễn là vì họ muốn báo thù sao?"
Thẩm Ngân Tinh cong môi: "Cô chỉ biết lấy cớ "ngoài ý muốn" này thôi sao.
"
Đôi mắt Thẩm Tư Duệ đỏ hoe, nhìn Thẩm Ngân Tinh với vẻ mặt đau lòng và ấm ức.
"Chị ! sao chị phải nhất định phải ác ý để suy xét người khác như vậy chứ?"
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng cười, nụ cười như một thanh đao bọc lấy lớp băng sắc lạnh.
"Đừng tạt nước bẩn vào người tôi! Không có ai, chỉ có cô, cũng chỉ có cô giả vờ làm tôi ghê tởm!"
Lời nói của Thẩm Ngân Tinh thẳng thắn không giấu giếm, giọng điệu lạnh lùng lời lẽ mạnh mẽ, làm cho mọi người cảm thấy cô đang nói sự thật.
"Trời ơi, rốt cuộc Thẩm Tư Duệ đã làm gì mới có thể khiến người ta chán ghét cô ta đến vậy?"
"Trước đây mỗi lần người chịu ấm ức đều là cô ta, tôi còn đồng cảm với cô ta, nhưng bây giờ tôi cảm thấy người đáng thương cũng phải có chỗ đáng hận, không phải ai cũng vô cớ ghét bỏ người khác như vậy!"
Thẩm Tư Duệ tức đến suýt nữa ngất đi, tại sao?
Tại sao lại thành ra thế này?
Rõ ràng trước đó mọi thứ đều nằm trong tầm tay của cô ta mà?
Lúc này Bạc Hàn Xuyên cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng nói với Tô Vũ: "Đã lựa chọn cứu người này thì cũng đừng vọng tưởng cứu được người khác, người chiếm không được, còn phải tốn sức an ủi người trong ngực, mệt mỏi.
"
Ân Duệ Đức ở bên cạnh nhếch miệng, lòng chiếm hữu này cũng quá mạnh đi!
Hai người coi như người xa lạ, còn có thể bá đạo đến trình độ này sao?
Có anh ở đây, anh ta định sẵn sẽ không có được!
Nhìn thấy sắc mặt Tô Vũ chìm xuống, Bạc Hàn Xuyên ôm Thẩm Ngân Tinh xoay người.
Trên thực tế, từ khi Thẩm Ngân Tinh rơi vào vòng tay của anh, anh đã không có ý định buông cô ra!
Mặc dù có hơi mạo hiểm, nhưng bây giờ có thể thoải mái ôm nhuyễn ngọc ôn hương của mình