Lúc này Lâm Quỳnh Anh cũng đi về phía của Thẩm Ngân Tinh, cười nói:
“Chị Ngân Tinh, nếu chân Tư Duệ đã bị thương, vậy chị thay cậu ấy lên sân khấu đàn cho xong đi? Dù gì chị cũng là người nhà họ Thẩm, cũng có thể đại diện cho Lam Vận không phải sao?”
Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người của Thẩm Ngân Tinh, tiếng bàn tán xung quanh từ từ vang lên.
“Ngân Tinh? Thẩm Ngân Tinh?”
“Chị của Thẩm Tư Duệ? Tôi nhớ rõ ràng, cô ta không phải bị trường đuổi học rồi hay sao?”
“Đúng vậy, nghe nói là do sao chép.
”
“Tôi còn nghe nói năm đó cô ta vì tham gia cuộc thi dương cầm, mà quyến rũ ban giám khảo!”
“Tôi cũng biết, còn bị phóng viên bắt tại trận trong phòng nghỉ!”
“Thẩm Ngân Tinh… Dù sao những chuyện năm đó cô ta làm cũng thật đáng khinh, đạo văn, quyến rũ ban giám khảo, cuối cùng sợ chuyện ồn ào, không thu xếp được, nhà họ Thẩm không cách nào khác phải đưa cô ta ra nước ngoài…”
Lâm Quỳnh Anh nghe được những lời này, sự tức giận bị Thẩm Ngân Tinh ức hiếp tích tụ bấy lâu coi như cũng được trút bỏ một chút.
Cô ta quét mắt qua nhìn về phía của Thẩm Tư Duệ, khoé môi giương lên nụ cười mỉa mai, đáy mắt ánh lên vẻ đắc chí, đôi lông mày nhướng lên, dáng vẻ giống như đang xem diễn đứng trước mặt nhìn Thẩm Ngân Tinh.
Hứa Thanh Vy rõ ràng có thể cảm nhận được bàn tay cô đang nắm chặt lấy mình trở nên cứng ngắc và lạnh cóng.
Cảm xúc bị kìm nén suốt đêm nay cuối cùng cũng bắt đầu tan vỡ.
Cô ấy chậm dãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám đông rồi tức giận nói:
“Nói lung tung gì vậy? Ngoài miệng thì cứ nghe nói, nghe nói, các người có bằng chứng gì mà ở đây càm ràm! Đều là người trưởng thành hết rồi, nói chuyện mà không chịu trách nhiệm phải không?”
“Nha! Xin lỗi a, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tôi cũng đã quên chuyện này!” Lâm Quỳnh Anh đột nhiên che miệng, tỏ ra vừa mới nhớ lại: “Nhưng chuyện này cũng không thể trách người khác nói nhảm lung tung được, nếu không phải vậy, đang yên đang lành, tại sao trường lại đuổi chị Ngân Tinh chứ?”
Hứa Thanh Tri đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đi về phía Lâm Quỳnh Anh vài bước, cả người trở nên sắc lạnh.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô cố tình! Không lo