Thẩm Ngân Tinh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, gọi điện cho Hứa Thanh Vy nói một tiếng chuyện cô đã xuất viện.
Kết quả là nhận được lời oán trách của Hứa Thanh Vy.
"Cậu nằm viện tớ không đi thăm được, xuất viện cũng không nói trước với tớ, cậu cố ý muốn để tới phải áy náy có đúng không?"
"Đúng vậy, cậu áy náy, tớ mới có cơm ăn nha."
Thẩm Ngân Tinh cười khẽ, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời của cô vẫn còn khá tốt.
Hứa Thanh Vy ngồi trong văn phòng, nghe được giọng điệu trong trẻo hiếm có của Thẩm Ngân Tinh, vô thức nhướng mày.
Cô ấy cho rằng một người cố chấp như Ngân Tinh nhất định sẽ sa sút tinh thần một đoạn thời gian.
Cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi, cũng biết rõ một vài đạo lý mà Ngân Tinh còn chưa rõ.
Nhưng mỗi người đều giống nhau.
Đạo lý đều hiểu nhưng chuyện xảy ra trên người mình, không ai có thể thay mình chia sẻ cảm xúc.
Cô ấy đã đoán được việc cảm xúc của Thẩm Ngân Tinh tụt dốc, nên hôm nay khi nghe được giọng điệu này của cô, cô ấy cũng rất ngạc nhiên.
Có điều như vậy lại càng tốt.
"Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Cậu có bản lĩnh ăn sập trời, tớ cũng mời cậu ăn."
"Vậy thì thật là tiếc quá.
Tạm thời tớ còn chưa có được cái bản lĩnh đấy."
Thẩm Ngân Tinh cầm di động từ phòng tắm đi ra, ngoài cửa sổ, trời đã tối sầm.
"Chừng nào thì cậu tới công ty của Tô Vũ từ chức?"
Hứa Thanh Vy cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Tuy rằng tớ vội vã muốn cậu tới nơi này của tớ, nhưng tớ cũng không thiếu một hai ngày này."
"Tớ chỉ muốn cậu phủi sạch quan hệ với bọn họ sớm một chút.
Ngân Tinh, lúc trước tớ đã nói với cậu…"
"Tô Vũ này, cả đời không thể tha thứ, tớ biết cậu không thèm so đo với anh ta, tình cảm tám năm nói bỏ liền bỏ! Nhưng anh ta cũng thật tồi tệ, tám năm đó nha, hơn nữa cuối cùng lại lăn đến cùng một chỗ với Thẩm Tư Duệ… Đê tiện, ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử!"
Giọng điệu Hứa Thanh Vy nghe có vẻ càng ngày càng tức giận, nhưng vì có gia giáo tốt đẹp từ nhỏ nên cô ấy không thể dùng những lời lẽ quá khó nghe để chỉ trích Tô Vũ.
Biểu cảm của Thẩm Ngân Tinh có phần bi thương, tám năm, ai mà chả biết tình cảm tám năm trời không dễ từ bỏ, nhưng Tô Vũ anh