Giám đốc nhân sự là một người đàn ông trung niên, Lưu Kỳ với vẻ mặt cau có khó chịu, tràn đầy sự sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh, sau đó vội vàng đẩy Thẩm Ngân Tinh ra ngoài.
“Ôi ôi bà cô của tôi ơi, hôm nay là ngày các lãnh đạo đi họp, sắp bắt đầu đến nơi rồi, sao cô lại chạy tới chỗ tôi làm gì? Mau mau tới phòng họp đi.”
“Lưu Kỳ, tôi tới tìm ông có việc…”
“Có gì cũng không quan trọng bằng cuộc họp lần này, đi họp trước đã, có gì bàn lại sau.”
Thẩm Ngân Tinh nhíu mày, nhưng cũng không từ chối nữa.
Trước khi đơn từ chức được xét duyệt, cô vẫn là một trong các lãnh đạo cấp cao, tham gia cuộc họp là điều đương nhiên.
Nhưng khi cô vào phòng họp, nhìn thấy Thẩm Tư Duệ, trên gương mặt trong trẻo đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lùng.
Từ khi nào Thẩm Tư Duệ cũng được làm nhân viên cấp cao của Tô Thị thế?
Còn Thẩm Tư Duệ khi nhìn thấy cô, trong đôi con ngươi xinh đẹp lập tức xuất hiện sự khiêu khích mà chỉ hai người bọn họ hiểu.
Thẩm Ngân Tinh mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái rồi đi về vị trí của mình.
Bình thường trước kia tham gia hội nghị, Thẩm Ngân Tinh đều ngồi đúng một chỗ, ở gần cửa sổ, cách vị trí chính của Tô Hằng không xa lắm.
Lúc đó cô chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi thôi, thế nhưng lâu dần, mặc kệ vị trí của những người khác thay đổi như thế nào, thì vị trí của Thẩm Ngân Tinh cũng chưa từng bị ai chiếm cả.
Thẩm Ngân Tinh bình tĩnh đi về phía chỗ ngồi, đi ngang qua các nhân viên cấp cao khác đều được bọn họ bắt chuyện, có công thức hóa, có tùy ý, thế nhưng trong đó cũng không thiếu đi sự cung kính.
Thực ra khi Thẩm Ngân Tinh vừa vào Tô Thị, đều bị tất cả mọi người khinh thường và không tin tưởng.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, dưới tình huống mà Tô Thị đang tràn ngập nguy cơ như thế, để Thẩm Ngân Tinh tới chỉ là vì đã bị dồn đến đường cùng rồi, cố gắng vì một tia hy vọng cuối cùng mà