Lai Dĩnh mỉm cười, tất nhiên bà ta tin vào phán đoán của bà cụ.
"Vâng, thưa bà."
Ra khỏi trung tâm thương mại Tân Thế Giới, Thẩm Ngân Tinh đến bãi đậu xe lấy xe, Lai Dĩnh và bà cụ Bạc đứng ở ven đường chờ cô.
Lúc này Thẩm Tư Duệ lái xe ra khỏi nhà xe, từ xa đã thấy bà cụ ngồi xe lăn và người hầu đứng bên cạnh rồi.
Dù lúc nãy không thấy rõ mặt, nhưng có bao nhiêu người ngồi xe lăn đi shopping đâu?
Cô ta thầm cười nhạt, đi cùng với người phụ nữ âm trầm lạnh lùng như Thẩm Ngân Tinh sao?
Đúng thật là khó hiểu!
Mắt cô ta thoáng lóe lên, Thẩm Tư Duệ im lặng tăng tốc.
Khi Thẩm Ngân Tinh lái xe đến, cô dễ dàng phát hiện ra Thẩm Tư Duệ đang lái chiếc xe Ferrari chạy nhanh tới.
Cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc phản ứng lại thì xe của Thẩm Tư Duệ đã chạy theo lề đường, lao thẳng đến chỗ bà cụ Bạc và quản gia Lai Dĩnh!
Lòng Thẩm Ngân Tinh thầm run lên!
Đúng là to gan!
Ban ngày ban mặt, rốt cuộc Thẩm Tư Duệ muốn làm gì?
Cô đột ngột nhấn còi xe, âm thanh chói tai kéo dài lập tức vang lên khắp quảng trường!
"Tư Duệ! Nhìn người!"
Tô Vũ ngồi trên ghế phụ đang mải mê cúi đầu tìm nhạc, khi anh ta nghe thấy tiếng còi chói tai thì lập tức ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tư Duệ sắp tông phải ai đó.
Tiếng thắng xe đột ngột vang lên, chiếc xe thể thao Ferrari hiệu suất tốt bất ngờ dừng ngay trước mặt Lai Dĩnh và bà cụ Bạc.
Một người luôn bình tĩnh như Lai Dĩnh cũng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cả người vô thức chắn trước mặt bà cụ Bạc, có thể thấy rõ dáng vẻ trung thành bảo vệ chủ của bà ta.
"Anh Vũ, anh dọa chết em rồi, anh làm sao thế?"
Sắc mặt Tô Vũ u ám lạ thường: "Vừa nãy thiếu chút nữa em đã tông chết người rồi đó!"
"Sao có thể như thế được, em có chừng mực mà!"
Tô Vũ ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai cụ già còn chưa tỉnh hồn phía trước xe.
Sau đó anh ta thấy Thẩm Ngân Tinh