"Ông chủ?" Du Văn nhìn Bạc Hàn Xuyên qua kính chiếu hậu.
Bạc Hàn Xuyên dừng bút, sau đó khép tài liệu lại bỏ sang một bên, ngẩng đầu nhìn Du Văn.
Nhàn nhạt nói: "Đi mua ít thuốc trị thương về."
Du Văn lập tức hiểu ý, đáp lại một tiếng "Vâng" rồi mở cửa xe, bước vào tiệm thuốc.
"Cậu chủ, cậu về rồi." Trong mắt của Lai Dĩnh tràn ngập ý cười, quả nhiên bà cụ liệu sự như thần.
"Ừm."
Bạc Hàn Xuyên nhàn nhạt đáp, đổi giày đi vào phòng khách.
Ánh mắt lạnh lẽo quét một lướt khắp phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh xoay người muốn lên lầu nhưng lại nghe thấy âm thanh lạnh nhạt từ nhà bếp truyền tới.
"Anh ấy thích ăn hải sản sao? Cua? Tôm? Có vẻ như không giống..."
"Tôi sao, tôi không kén ăn, nhưng bây giờ dạ dày không được tốt, không dám ăn đồ ăn quá cay..."
"Cũng không có gì, trước đây bận việc, xã giao nhiều, dạ dày không thoải mái cũng không phải chuyện lạ."
"Cần mang đĩa trái cây ra bàn? Tôi lấy giúp cho..."
Lúc Thẩm Ngân Tinh chạy ra, vừa hay nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trong phòng khách.
Cô dừng bước chân, hơi bất ngờ: "Anh về rồi."
Lời vừa nói ra, cô lại cảm thấy không đúng lắm.
Sao lại cảm thấy giọng điệu này giống như vợ mới cưới đợi chồng về nhà thế?
Con ngươi đen láy tĩnh lặng của Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô gái đối diện, bộ quần áo trên người không xa lạ, chiều nay vừa mới thấy.
Nhưng lúc này, trên người cô lại đeo một cái tạp dề màu lam nhạt, dây lưng cột ra sau, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, một tay có thể ôm hết của cô.
Nhưng con ngươi đen láy của Bạc Hàn Xuyên lại dần tối sầm xuống.
"Ai bảo em làm những việc này?"
Đối mặt với giọng nói âm trầm của Bạc Hàn Xuyên, Thẩm Ngân Tinh không kịp phản ứng.
"Có ai bảo đâu? Là tự tôi."
Bạc Hàn Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó sải bước đi tới trước mặt cô, kéo cánh tay cô đi lên tầng.
Đi thẳng đến phòng của Bạc Hàn Xuyên, Thẩm Ngân Tinh bị cưỡng chế ngồi xuống giường.
"Bạc Hàn Xuyên, anh làm gì?" Thẩm Ngân Tinh hơi tức giận, đã quen với sự dịu dàng của