Để điện thoại reo cả buổi, đến khi Bạc Hàn Xuyền từ phía sau đi đến nhìn cô, cô mới bắt máy.
“Sao lâu vậy mà không bắt máy?”
Vừa bắt máy, giọng Thẩm Minh Quốc không vui đã truyền đến.
Giọng Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng: “Ông có chuyện gì?”
“Khốn nạn, tao không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho mày sao?”
Phòng khách rộng lớn rất yên tĩnh, giọng Thẩm Minh Quốc lại rất lớn, Thẩm Ngân Tinh không chịu được đưa điện thoại ra xa tay mấy cm, lướt mắt nhìn Bạc Hàn Xuyên đang cau mày nhìn cô, hơi mím môi quay người.
“Không có gì thì tôi tắt.”
“Thứ khốn nạn, ngày mai mày về nhà một chuyến cho tao!”
“Vì sao?” Thẩm Ngân Tinh cười lạnh lùng, biết rõ vẫn hỏi.
Hôm nay cô đánh Thẩm Tư Duệ một bạt tai ở quảng trường Tân Thế Giới, đập vỡ xe cô ta, hẳn là cô ta về khóc lóc thảm thương một phen.
Loại chuyện tính sổ thế này người nhà họ Thẩm làm nhiều rồi, cô cũng hoàn toàn quen rồi.
Lần này chắc cũng là muốn đòi công bằng cho Thẩm Tư Duệ rồi.
Đương nhiên cô biết.
“Đợi mày về rồi nói rõ!” Thẩm Minh Quốc không kiên nhẫn nói một câu như vậy!
Vốn nghĩ sẽ tắt điện thoại, cuối cùng Thẩm Minh Quốc lại nói thêm một câu: “Ông nội mày cũng nhắc mày mãi, mày nghĩ xem bao lâu rồi mày không về thăm ông ấy!”
Vốn dĩ Thẩm Ngân Tinh không muốn quay về, nhưng câu cuối cùng của Thẩm Minh Quốc khiến tim cô đột nhiên trầm xuống.
Ông nội…
Nếu nói người duy nhất trong nhà họ Thẩm mà cô có cảm tình, vậy đó chính là ông nội.
Lúc nhỏ ông nội cưng chiều cô nhất, cô đã từng nhõng nhẽo ăn vạ trong lòng ông ấy, ngồi trên vai ông ấy cùng thả diều, câu cá, ông ấy cũng từng thắt bím tóc cho cô, tuy không đẹp cho lắm.
Cô vốn không phải người bạc tình bạc nghĩa.
Mà người nhiều năm nay vẫn nghĩ đến cô, e rằng cũng chỉ có mình ông nội mà thôi.
Bao lâu không về thăm ông ấy rồi, chắc cũng khoảng nửa năm rồi.
Nên về thăm ông ấy thôi.
Tắt điện thoại, Thâm Ngân Tinh dùng điện thoại