Đồng tử của Thẩm Ngân Tinh đột nhiên co rút lại, sức ở dưới chân lập tức rút đi.
"Ngân Tinh, cháu thật sự có ý định cứ làm cho bà nội thất vọng như vậy sao?"
Lời nói đau lòng của Khương Huệ Vân chợt bùng nổ trong tâm trí cô, mà trong nháy mắt cô cũng đã từng cảm động.
Cô nhớ tới bà cụ vẫn là bà của mình, cũng buồn vì những gì bà cụ đã làm trong quá khứ.
Hóa ra cô lại đơn phương lãng phí tình cảm của mình.
"Đúng là chiếc váy này là bà nội đã xin tôi! Vì tôi đã quyết định cho chị nên tôi không cần nữa! Tuy kiểu dáng có hơi cũ nhưng nó vẫn hợp với chị, người lớn hơn tôi hai tuổi.
Đồ của Preda cũng là hàng hiệu quốc tế, cho chị!"
Thẩm Tư Duệ tỏ vẻ khinh thường, dúi chiếc hộp vào vòng tay của Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh lập tức lùi lại một bước, giơ tay đẩy hộp ra.
Chiếc váy đen rơi trên nền bê tông phát sáng.
"Chị..." Thẩm Tư Duệ tức giận.
Hơi thở của Thẩm Ngân Tinh tràn đầy băng giá, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ u ám và lạnh nhạt.
"Tôi chưa lưu lạc đến mức để cho phải cô bố thí! Thẩm Tư Duệ, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi..."
"Tư Duệ, Ngân Tinh, hai em đang làm gì vậy?"
Giọng nói lo lắng của Tô Vũ ở phía trước vang lên, sau đó Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn Tô Vũ đang sải bước về phía này.
Ánh mắt của anh ta nhìn lướt qua quần áo vương vãi trên mặt đất trước, sau đó vô thức ôm Thẩm Tư Duệ vào lòng.
"Chuyện gì vậy?"
"Anh Vũ..."
Thẩm Tư Duệ nhẹ nhàng lên tiếng, sự bất lực và yếu đuối hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô ta, cuối cùng cô ta ngừng nói, nước mắt rơi lã chã vùi đầu vào vòng tay của Tô Vũ.
Vẻ ngoài xinh đẹp và yếu ớt đó khiến người khác cảm thấy xót xa, mặc dù bây giờ cô ta không nói gì, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác trực quan không nói cũng rõ.
Thẩm Tư Duệ đơn thuần, yếu đuối và tốt bụng như vậy, lại biến thành thế này, nhất định là Thẩm Ngân Tinh mạnh mẽ và lạnh lùng trước mặt này bắt nạt cô ấy!
Ánh mắt của Tô Vũ là ánh mắt mà gần đây Thẩm Ngân Tinh quen thuộc nhất.
Thất vọng, trách cứ, bất lực… Bất chấp