Lúc này, Hàn Thẩm vẫn chưa hay biết gì về việc Dĩ Văn về nước.
Anh và Thi Nhi đã thống nhất vẫn xem như chuyện cô biết anh giả ngốc chỉ là một giấc mơ, chưa bao giờ xảy ra.
Hôm nay lão gia cũng ở nhà, ông cũng không nhắc gì đến chuyện thuốc tránh thai lần trước, chỉ hỏi thăm cô.
"Hàn Thẩm đã khoẻ chưa?"
Thi Nhi lúc này đang cặm cụi làm ở bếp, cô đang chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà.
Dù Lao Lệ Quyên đang bị nhốt trong phòng, nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ ba bữa.
Lão gia cũng rất tinh ý nên đã giao việc mang cơm lại cho Chung Thất làm.
Cô vừa dọn dẹp gọn gàng lại nhà bếp, vừa thưa.
"Dạ rồi ạ!"
Lúc này, anh ôm theo gấu bông chạy lon ton xuống tìm cô.
Thấy Phó lão gia đứng ở gần đó anh liền có ý muốn tách hai người họ ra.
Đứng chen vào giữa, anh bám lấy Thi Nhi làm nũng.
"Vợ ơi! Vợ ơi! Anh đói rồi!"
Nếu là bình thường, khi nghe anh nói như thế cô sẽ không phản ứng gì.
Nhưng sau khi biết anh đây là đang giả ngốc thì khác hoàn toàn.
Một cảm giác nổi da gà khiến cô phải rùng mình một cái, như thể cảm nhận được sự giả trân không hề nhẹ của ai kia.
Quay lại nhìn thấy Hàn Thẩm cứ níu áo mình, cô lườm anh một cái, cố giữ bình tĩnh rồi bảo.
"Đợi một lát! Cơm sắp xong rồi!"
Thấy cô lạnh nhạt với mình, anh liền tung chiêu mít ướt, hai mắt ngấn lệ.
"Vợ hung dữ với anh hả? Hic!"
Thi Nhi trợn tròn mắt, còn chưa kịp giải thích gì thì anh đã khóc oà cả lên.
Phó lão gia vừa mới đi lên cầu thang được vài bậc thì đã nghe anh khóc la om sòm.
Ông đứng ở đó, hắn giọng bảo.
"Con mau dỗ chồng của con đi!"
Nhìn Hàn Thẩm đang khóc mà hai mắt đắt ý nhướn mày với mình, cô thật chỉ muốn nổi cơn thịnh nộ, một dép là bay ra ngoài.
Lần này có lão gia ở nhà nên cô mới không thể làm thế.
Mà anh thì hay ho lắm, thấy cô hậm hực như vậy còn thích thú mà trêu chọc, khóc mãi không chịu dừng.
Thi Nhi bực cả mình, quay sang cầm cái cánh gà chiên trên đĩa thọt vào miệng của anh.
Một phát bất ngờ, Hàn Thẩm "ưm" lên một tiếng rồi như bị á khẩu.
"Im ngay! Anh được nước làm tới hả?"
Thi Nhi gằn giọng với anh.
Lúc trước đã vênh váo đòi hỏi đủ thứ rồi, bây giờ anh thấy cô biết mình giả ngốc còn lấn át hơn.
Mỗi lần chọc cô giận là y như rằng khuôn mặt ấy lại đỏ ửng lên rất đáng yêu, nên ai kia cứ khoái chí mà chọc mãi.
Ngồi bón cơm cho Hàn Thẩm ăn, bên cạnh thì có Phó lão gia đang xem tài liệu, Thi Nhi chỉ biết trừng mắt với anh.
Cô mượn