"Đừng có chạy lung tung! Này!"
Đến chiều, Thi Nhi lại phải đưa Hàn Thẩm ra công viên gần nhà đi dạo.
Mỗi lần đi ra đây, anh đều chạy lung tung khắp nơi, còn đòi mua kẹo ngọt, mua bóng bay.
Phó lão gia đã dặn, cứ chiều theo sở thích của anh, còn phải trông chừng anh cẩn thận.
Hàn Thẩm cầm bóng bay chạy khắp nơi, làm Thi Nhi phải thục mạng chạy theo anh.
"Vợ ơi! Qua đây xem nè! Bong bóng bay! Bong bóng bay!"
Cô chạy theo anh đến một băng ghế đá.
Lúc này, Thi Nhi lại đưa mắt nhìn thứ gì đó, ánh mắt rất căm hận và thù oán.
Người đang đứng nhìn cô mỉm cười, chính là cha của cô.
Ông ta ăn mặc xốc xếch, đầu tóc bù xù, ấy vậy mà vẫn còn có thể lao đầu vào cờ bạc.
Thi Nhi quay sang nhìn Hàn Thẩm, anh lúc này vẫn đang ngồi chơi bóng bay.
Cô đi đến gần anh, ngồi thụm xuống rồi nhìn anh bảo.
"Anh ngồi đây đợi tôi nhé! Tôi sẽ về ngay!"
Anh gật đầu lia lịa nhìn cô rời đi, ánh mắt đăm chiêu nhìn người đàn ông kia.
Thi Nhi qua bên kia lộ, vừa thấy cha mình thì đã khó chịu hỏi.
"Ông đến đây làm gì? Lại muốn đòi tiền tôi sao?"
Ông ta thở dài một hơi rõ, lắc đầu chán nản than thở với cô.
"Cha xin lỗi, nhưng mà cha đen quá, cho nên..."
Cô vừa nghe xong liền phản ứng dữ dội.
Người cha này của cô, mỗi lần đến tìm cô đều là vì chuyện tiền bạc, nợ nần.
Cô "làm dâu" ở Phó gia, nếu không phải là vì được Phó lão gia thi thoảng cho ít tiền tiêu vặt, thì cũng là cắt xén tiền chợ để đưa cho ông ta, ấy vậy mà vẫn không đủ.
Mỗi lần ông ta tìm đến, Thi Nhi lại cảm thấy bất an.
So với sự khắc khe và cay nghiệt của Phó phu nhân, Phó lão gia có phần dễ chịu hơn.
Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà dung túng cho người cha tệ bạc này của mình.
Cô cau mày khó chịu.
"Ông lại đi cờ bạc sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao ông không hối cãi vậy?"
Ông ta biết, bây giờ chỉ còn cô con gái này là có thể kím ra tiền cho mình, vậy nên dù có không phục cũng phải mềm mỏng.
Níu tay của Thi Nhi, ông ta khổ sở bảo.
"Cha hứa, chỉ lần này nữa thôi! Cho cha chút tiền đi! Được không con? Cha còn chưa ăn gì cả."
Nhìn ông ta nhợt nhạt, ôm bụng có vẻ rất đói, Thi Nhi lại không kìm lòng được.
Dù có tốt xấu thế nào, cũng là cha của cô, là người sinh ra cô.
Cô thở dài mệt mỏi, lấy trong túi áo sơ mi ra một số tiền, đây là toàn bộ tiền tiêu vặt mà Phó lão gia vừa mới cho cô ngày hôm qua.
Đưa cho ông ta, cô cũng không có hi vọng gì nhiều nữa.
Biết là có thể ông ta cũng sẽ mua ít thức ăn, rồi còn bao nhiêu thì lại dồn vào