Sáng hôm sau.
Thi Nhi mơ màng tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm gối đầu trên tay của Hàn Thẩm.
Mình đã nằm trên tay anh ta cả đêm sao?
Đúng thật là vậy.
Đêm qua anh thấy cô nằm trên tay mình, ngủ say đến như vậy nên không nỡ lấy tay ra.
Thế là ai kia hi sinh cánh tay mình để làm gối cho cô nằm.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, vừa định quay người đi xỏ dép thì giọng anh đã vang lên ở sau lưng.
"Ngủ ngon không?"
Cô quay người lại nhìn, lại là dáng vẻ mê hoặc quyến rũ ấy.
Nhưng cô đã quyết tâm rồi, nhất định không được để trái tim mình bị xiêu vẹo vì ai kia.
Cô trả lời qua loa.
"Ừm! Để tôi chuẩn bị bữa sáng!"
"Tôi đi với em! Đợi tôi một lúc!"
Thi Nhi nghe vậy nên cũng chỉ đành ngồi đợi ở trên giường.
Hàn Thẩm đi vào nhà tắm, không biết làm gì ở trong đó mà cứ phải bị cô ở ngoài đây hối thúc.
Đang ngồi ngơ ngẩn thì anh bước ra, đã vậy còn choàng mỗi cái khăn tấm ngang eo.
Thi Nhi bất giác quay lại, cô nhìn thấy cảnh tượng này thì há hốc mồm, đưa tay che miệng, hít thở dồn dập như đang kìm chế cơn la hét.
Trời ơi...!Phó Hàn Thẩm! Anh ta như vậy thì có khác gì thoả thân đâu chứ? Bây giờ mình...!muốn hét lên cũng hét không được.
Anh ta đang cố tình chọc tức mình đây mà.
Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi cười nhẹ, nói.
"Tôi quên lấy quần áo, định nhờ em lấy giúp nhưng vòi nước đang xả, sợ ồn quá em không nghe được.
Vậy nên tôi mới tự ra lấy!"
Với lí do rất gì và này nọ này thì, Thi Nhi chỉ biết cười sượng trân rồi gật đầu.
Cô không nghĩ là anh càng ngày càng mất liêm sỉ đến như vậy, hết ôm hôn cô rồi lại khoe thân.
Quay mặt đi chỗ khác để anh thay áo, mà ai kia cũng không kìm chế được, thi thoảng phải lén lúc nhìn.
Cái tên này giả ngốc lâu vậy, mà body lại xịn thế cơ? Thật sự thì mình không có sự kiên nhẫn trước cái đẹp, đặc biệt là cái này.
Chuẩn bị cơm trưa xong, Chung Thất liền hiểu ý của Hàn Thẩm mà phụ giúp Thi Nhi dọn lên.
Cô cũng thừa hiểu đó là ý của anh, vậy nên cũng có phần cảm kích.
Liếc mắt nhìn thấy cánh tay phải của anh xụi lơ, cô cũng cảm thấy có lỗi lắm.
Đêm qua do ngủ trên tay anh ngon quá nên cô mới ngủ quên trời đất, ngủ tới sáng luôn.
Vậy mà anh cũng không cằn nhằn hay than thở lời nào.
"Chị dâu nấu ăn ngon thật!"
Dĩ Văn vừa ăn vừa khen ngon.
Cậu ta ở nước ngoài chỉ ăn toàn món Tây, rất ít ăn những món quê nhà.
Tài nấu nướng của Thi Nhi rất tuyệt, nấu món nào là xuất sắc món đó, khiến cậu ta khen không ngớt lời.
Cô biết ai kia lại tối sầm mặt rồi nên liền