Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, còn chưa kịp nói gì thì cô đã choàng lấy cổ anh.
Chân cô nhón lên, hôn lấy đôi môi mát lạnh ấy, hôn thật cuồng nhiệt.
Sau vài giây bất ngờ, anh đã thích ứng nhanh chóng và đáp ứng lại nụ hôn ấy.
Họ hôn nhau nồng nàn, cơn nóng ran trong người như thiêu đốt thân thể.
Xoay lưng của Thi Nhi lại, họ vừa hôn nhau vừa lùi về phía giường.
Cô hoàn toàn bị cuống theo nụ hôn ấy, mặc cho anh đang làm loạn trên cơ thể mình.
Đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, cô từ từ cởi hết cái cúc áo ra.
Ngã người xuống giường, sắc mặt ấy vẫn còn chút lo lắng và sợ hãi.
Hàn Thẩm cười dịu dàng, đưa tay xoa nắn bầu ngực ấy.
"Đừng sợ! Chỉ khó chịu một chút thôi!"
Để cô cảm thấy không sợ hãi, anh hôn ghì lên môi cô, mặc dù bàn tay ấy vẫn đang hành động.
Vuốt nhẹ qua đùi rồi trượt dài xuống dưới, anh từ từ cởi chiếc váy ngủ rời và quần lót rồi ném sang một bên.
Nhìn cô dịu dàng một lần nữa, khoé môi anh khẽ cong lên, vừa quyến rũ vừa giang tà.
"Anh vào nhé!"
Thi Nhi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, hai tay bấu vào chăn như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Hàn Thẩm vừa nhích đến một chút, cô đã không chịu được mà kêu lên.
"Ưm~"
Họ quấn lấy nhau ở trên giường, làm nó trở nên ấm nóng hơn rất nhiều.
Mọi hành động của anh, cử chỉ của anh ở trên người cô đều vô cùng nâng niu và nhẹ nhàng.
Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Thi Nhi ôm lấy tấm lưng rộng đẫm mồ hôi ấy, quấn lấy môi anh không rời.
Một cảm giác khó chịu lẫn tê dại, không rõ là đau đớn hay sung sướng.
Chỉ có thể bám víu vào anh như vậy, từng chút từng chút cảm nhận được hơi thở gấp gáp ấy phả vào mặt.
Đêm đã khuya.
Một đêm không trăng nhưng lại đầy sao trời.
Thi Nhi mơ màng nhìn ra cửa sổ, thấy những ngôi sao ấy như đang treo lơ lửng trên cành cây.
Cô khẽ cử động, toàn thân ê ẩm, đau nhức.
Sau những khi mặn nồng ân ái cùng Hàn Thẩm, cũng không rõ bản thân đã mê man từ bao giờ.
"Mệt lắm không?"
Giọng anh vang vang trên đỉnh đầu của cô, diu dàng và trầm ấm.
Còn cô thì tim vẫn đang đập thình thịch, nghĩ lại chắc thấy khuôn mặt mình lúc đó mê muội lắm mà ngại.
Vùi đầu vào ngực anh, cô lắc đầu.
Anh vuốt ve mái tóc của cô, mùi hương dịu nhẹ như bung xoã ra nơi cánh mũi.
"Vậy muốn tiếp tục không?"
Nghe anh hỏi như vậy, Thi Nhi liền ngẩng đầu nhìn anh ngay, phản ứng vô cùng dữ dội.
"Đừng.
Như vậy là đủ rồi."
Chân cô đã nhức mỏi lắm rồi, lưng thì như bị bẻ cong vậy.
Bây giờ, anh mà chạm vào người cô nữa thì chắc cô sẽ rã ra mất.
Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc lúc nó anh