"Anh yêu em!"
"Em cũng vậy!"
Sau hai năm mặn nồng hạnh phúc, Mai Nhàn đã sinh cho Việt Vũ một bé trai, đó là Hàn Thẩm.
Cậu bé sinh ra đã giống ba, kháu khỉnh đáng yêu vô cùng.
Thấy con mình như vậy, ông càng thêm yêu gia đình nhỏ này của mình.
Buổi sáng, thức dậy đã được chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, lại còn được Mai Nhàn tận tình ủi quần áo, chuẩn bị giày, hồ sơ và tài liệu.
Trước khi đi làm, Việt Vũ còn dịu dàng hôn lên trán của bà, một cái hôn dịu dàng ấm áp.
Tình cảm của họ vẫn vô vàn yêu thương, vô vàn những hạnh phúc.
Họ không hề cãi nhau, dù cho đó có là chuyện nhỏ nhặt nhất.
Họ luôn biết cách để làm gia đình luôn rộn ràng tiếng cười, dành cho Hàn Thẩm tình yêu trọn vẹn nhất.
Khi anh lên 11 tuổi, tình yêu thương ấy vẫn không hề thuyên giảm.
Gia đình họ vẫn luôn vui vẻ như thế, cho đến khi em trai của Việt Vũ quay về.
Ông ta tên là Phó Việt Phàm, là em trai song sinh của Phó Việt Vũ.
Lúc này, Hàn Thẩm thường xuyên được gửi về nhà ngoại chơi nên vốn dĩ không hề biết chuyện này.
Việt Phàm vừa nhìn thấy Mai Nhàn, đã động lòng ngay từ lần đầu tiên.
Nhưng biết làm sao được, khi mối tình ngang trái này chỉ có thể mãi giấu kín trong lòng mình.
"Chị! Để em giúp cho!"
Nhìn thấy Mai Nhàn mang đồ nặng, Việt Phàm liền bỏ công việc sang một bên mà chạy đến giúp đỡ.
Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, Mai Nhàn liền giữ mình mà rụt tay lại.
Nhìn hàng mi cong đang cụp xuống, Việt Phàm lại rung động thêm một lần nữa.
Càng về lâu ngày, sự thầm kín ấy lại càng một lớn hơn khó mà che giấu hết được.
Nhìn thấy Mai Nhàn và Việt Vũ vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Việt Phàm không thể không khó chịu.
Dần dần, Mai Nhàn cũng nhận ra được những cử chỉ bất thường của ông ta dành cho mình, từ ánh nhìn trìu mến, đến giọng nói dịu dàng.
Một người chỉ mang danh là em rể thì không thể quan tâm bà đến quá chừng mực như vậy.
"Chị! Em có chuyện muốn nói!"
Chỉ cần có cơ hội được gặp riêng Mai Nhàn, Việt Phàm không thể không tìm đến.
Ông ta nhiều lần đã muốn nói rõ lòng mình, nhưng biết làm sao cho được? Bà biết ông ta muốn nói gì, nên lần nào cũng né tránh vì sợ bị Việt Vũ hiểu lầm.
Hơn nữa, bà lại yêu chồng mình như vậy, không hề có ý muốn phản bội ông.
Thế là, ngày hôm đó đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ, khiến nó biến thành một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Cũng chính trong kí ức của Hàn Thẩm, đó là một ngày mưa gió bão bùng, cậu bé trở về nhà sau những ngày ở nhà ngoại.
Nhà chỉ có mỗi ông ngoại, nên không vui bằng nhà mình nên cậu đòi về sớm hơn mọi khi.
Ôm gấu bông ngang qua phòng của cha mẹ mình, cậu vô tình nghe thấy một cuộc trò chuyện.
"Bỏ tôi ra! Làm gì vậy?"
"Mai Nhàn! Anh yêu em mà Mai Nhàn? Mai Nhàn?"
Phó Việt Phàm lúc ấy cứ muốn ôm chặt lấy Mai Nhàn, dù bà đã cố gắng vùng vẫy trong bất