Hàn Thẩm đột nhiên đưa tay, giật lấy tóc của Lao Lệ Quyên ra phía sau làm bà ta đau điếng người.
Anh đây chính là muốn trả thù cho Thi Nhi của mình.
Bà ta đau đớn vừa ôm lấy tóc vừa nói.
"Thả tao ra! A! Mày làm trò gì vậy hả thằng khốn?"
Anh trừng mắt nhìn bà ta, nghiến răng nghiến lợi.
"Đây là cách mà tên đàn ông khốn nạn đó đã làm với Thi Nhi đấy! Bà cũng phải nếm thử."
Bàn tay anh siết thật chặt như muốn giật hết tóc của bà ta xuống, khiến bà ta đau đớn vô cùng.
Chung Thất đứng ở sau lưng, vô cùng hả dạ và hài lòng.
Còn Phó Dĩ Văn, anh ta không những không ngăn cản giúp bà ta mà còn giương mắt ra nhìn.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc động đến người mà anh yêu.
Trước khi chuyện này xảy ra, anh đã cảnh cáo bà ta rất nhiều lần.
Là do bà ta không biết lượng sức mình, biết không có kết cục tốt đẹp nhưng vẫn lao đầu vào.
Lao Lệ Quyên cảm thấy thật thất vọng, khi con trai của mình cứ đứng đơ ra đó mà không đẩy Hàn Thẩm ra.
Bà ta liên tục mắng chửi, nhưng mắng chưa được bao lâu thì bị anh tát một cái vào mặt.
Bà ta ôm gò má, trừng mắt nhìn anh.
"Thằng khốn! Mày dám đánh tao?"
Anh hung hăng bước đến gần, trừng mắt giận dữ quát bà ta.
"Tại sao không dám? Tôi đã từng nói thế nào? Bà không được động đến Thi Nhi, nhưng bà đã làm gì? Cho dù hôm nay bà có chết, thì đó cũng là hậu quả của bà."
Đây là lần đầu anh ra tay đánh phụ nữ, vì bà ta xứng đáng bị như vậy.
Những tưởng bà ta chỉ đơn thuần ghét anh, không muốn anh thừa kế tài sản của Phó gia.
Nhưng anh lại không ngờ, lòng dạ bà ta còn thâm sâu hơn cả rắn độc.
Thật đáng thương cho Phó Dĩ Văn, bao nhiêu năm qua đã không nhìn rõ mẹ mình độc ác như thế nào.
Có người mẹ như vậy, thà không có còn hơn.
Phó Dĩ Văn nhìn thấy Hàn Thẩm lên cơn thịnh nộ, biết rằng Lao Lệ Quyên nhất định sẽ không còn đường thoát thân.
Anh ta vội bước đến, giữ lấy tay đang cầm súng của anh.
"Đừng! Xin anh đừng làm vậy mà."
Anh quay phắt sang nhìn anh ta, khó chịu hỏi.
"Đến bây giờ mà cậu còn muốn bênh vực bà ta? Cậu không thấy những gì mà Thi Nhi phải chịu hay sao?"
Tình cảm rốt cuộc là thứ gì? Là khi người thân của mình lúng sâu vào tội ác, đứng trước lưỡi hái của tử thần, mình vẫn sẵn sàng quỳ xuống van xin cho họ sao? Người như Lao Lệ Quyên, chết 100 lần cũng đáng, nhưng bà ta lại có một đứa con trai yêu thương mình hết mực.
Lẽ ra bà ta nên biết an phận mới phải, tại sao đã biết sai rồi còn phạm sai? Phó Dĩ Văn đau khổ nhìn mẹ của mình, rồi nhớ lại những chuyện mà Thi Nhi đã trải qua.
Một người là mẹ của mình, một người mà mình yêu thầm suốt bao nhiêu năm.
Anh ta như rơi vào hố sâu, hoang mang không biết nên làm thế nào.
Phó Dĩ Văn lên tiếng.
"Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, nếu có