Sau khi ra ngoài mua đồ ăn về nhà cho cả nhà ăn, Thi Nhi mệt mỏi quay về phòng.
Đây là "khu căn cứ" được phân chia rõ ràng giữa cô và Hàn Thẩm.
Trên một cái giường rộng, đặt gối ôm dài nằm ở giữa, cô nằm ngoài còn anh thì nằm phía trong, không ai được vi phạm chỗ của ai.
Hàn Thẩm có vẻ đã ngủ, làm cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bình thường giờ này, cô còn phải dỗ dành anh, kể chuyện cho anh nghe thì anh mới chịu ngủ.
Có lần, cô đọc truyện đến nhoè mắt, anh còn chưa chịu ngủ thì cô đã ngủ gật rồi.
Thi Nhi thở phào, ngồi bên bàn nhìn lại mình trong gương.
Tuy cô không phải là cô gái có nhan sắc đẹp sắc sảo, xuất chúng như nhiều cô gái khác.
Nhưng cô lại có nét đẹp rất thanh thuần và giản dị, lại có một chút mạnh mẽ, cá tính.
"Vợ ơi! Vợ ơi!"
Cô quay người lại nhìn, thấy Hàn Thẩm vừa ôm gối ôm vừa gọi cô.
Hình như anh đang mơ ngủ, mắt thì nhắm nghiền, mà miệng thì cứ gọi gì đó.
Bước đến gần, Thi Nhi nhẹ nhàng vén chăn cho anh, thì lại nghe anh gọi.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Anh ta đang gọi mẹ sao?
Thi thoảng, cô vẫn thường thấy anh ngủ mơ như thế, lúc thì gọi cô, lúc thì gọi mẹ.
Hầu như mỗi lần anh ngủ đều không được ngon giấc.
Cô biết anh đang nhớ mẹ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Leo lên giường nằm cạnh, cách một cái gối, Thi Nhi nhẹ nhàng kéo chăn lên rồi nằm xuống, vuốt ve lưng của anh.
Tấm lưng ấy đang run rẩy, miệng thì cứ không ngừng gọi mẹ.
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con! Con sợ! Con sợ!"
Cô chợt cảm thấy xót xa, lấy chiếc gối ôm đặt sang một bên rồi nhích lại gần, dang tay ôm anh vào lòng.
Lấy anh chồng khờ này, tuy không có cảm giác được cưng chiều, chở che như người ta, ngược lại mình còn phải đóng vai chồng, nhưng cô cũng rất kiên nhẫn với anh.
Hàn Thẩm nằm trong lòng cô, hình như đã dễ chịu hơn nhiều, còn ôm cô cứng ngắt không buông ra.
Cô vừa vỗ lưng anh vừa liên tục dỗ dành.
"Ngoan! Ngủ đi nhé! Ngủ ngoan!"
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Lúc này đã là 11h khuya.
Trời gió nhẹ, lại có trăng treo bên cửa sổ rọi vào phòng.
Mãi lo vuốt lưng cho Hàn Thẩm, Thi Nhi ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Lúc này, hình như tư thế nằm cũng đã thay đổi.
Cô nằm trong vòng tay của anh, còn vùi đầu vào vòm ngực rắn rỏi ấy.
Một ánh mắt dịu dàng đang nhìn cô say ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng hồng.
Hàn Thẩm còn nhớ, lúc nghe tin Phó lão gia dẫn một cô gái về làm vợ rồi chăm sóc cho mình.
Anh còn nghĩ, cô gái đó nhất định sẽ nghe lời ông và Phó phu nhân, nghĩ cách ức hiếp anh.
Nhưng không, Thi Nhi rất chịu khó lại chăm chỉ, chưa từng để anh phải bị bỏ đói, hay thiếu một thứ gì.
Dần dần, anh lại càng có thiện cảm với cô gái này, hầu như đã dần dần chuyển thành tình yêu.
Thi Nhi khẽ cựa quậy, nhưng