Vài tháng sau.
Quan hệ giữa bà Chung và Dương lão gia ngày càng thêm thân thiết.
Ban đầu họ còn nghĩ mình sẽ không có nhiều chuyện để nói khi gặp nhau, vậy mà lại nhiều đến vô cùng.
Hỏi ra mới biết ông ấy cũng là một người thích trồng cây cảnh, nhìn thấy vườn hoa lan của bà đây thì thích thú vô cùng.
Hai người nói chuyện vô cùng ăn ý, còn cười nói rất vui vẻ làn Thùy Chi và Chung Thất rất vui.
Cuối cùng thì khoảng cách giữa anh ta và cô ấy đã được xoá bỏ hoàn toàn, không còn phải e sợ gì khi đi cùng nhau nữa.
Thi thoảng ông lại cứ nhắc đến bà Chung, bảo Chung Thất đưa ấy đến chơi để ông tìm hiểu thêm về bí quyết trồng lan đẹp.
Bà Chung thì lại rất mê mẩn vườn cây kiểng của ông, còn được ông tặng hẳn một chậu quýt về nhà.
"Cậu định khi nào thì cưới con gái tôi?"
Ngồi trước mặt Dương lão gia đã nhiều lần, nhưng khi nghe câu hỏi này của ông ấy thì Chung Thất lại vô cùng hồi hộp.
Anh ta cười gượng, tim đập thình thịch như đánh trống mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Anh ta nhìn Thùy Chi đang ngồi cạnh ông ấy, như có thêm sự tự tin mà nói.
"Bác yên tâm đi ạ! Vài tháng nữa con nhất định sẽ mang lễ vật đến Dương gia, đàng hoàng hỏi cưới cô ấy!"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Dương lão gia nghe xong có vẻ ngạc nhiên, nhưng lát sau lại làm ra bộ dạng cau mày khó tính.
Ông ấy nhìn sang Thùy Chi một cái rồi nhìn anh ta, hắn giọng hỏi.
"Vậy à? Định đợi cái bụng con bé to lên rồi mặc váy bầu đám cưới sao?"
Chung Thất nghe xong liền bối rối xua tay.
"Không phải đâu ạ! Con..."
Đang bối rối sợ Dương lão gia hiểu lầm thì Chung Thất phải khựng lại.
Anh ta cảm thấy câu vừa rồi mà ông ấy nói dường như có gì đó không ổn.
Bụng của Thùy Chi to lên? Nhưng cô ấy làm gì có thai? Nghĩ đến đây, anh ta bắt đầu đơ ra, vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì.
Đến khi nhìn sang Thùy Chi, thấy cô ấy đang cười thẹn thùng mới dần hiểu ra vấn đề.
Thấy anh ta đang há hốc mồm ra vì kinh ngạc, Dương lão gia chỉ biết lắc đầu.
"Không hiểu sao con bé lại thích một người khờ khạo như cậu nữa!"
Chung Thất mắt trong mắt dẹt nhìn hai cha con họ, một hồi lâu mới định hình lại được chuyện mà Dương lão gia nói là gì.
Anh ta đột nhiên đứng bật dậy, đưa tay ôm đầu như một tên ngốc.
Nhìn sang Thùy Chi, anh ta liên tục hỏi.
"Anh làm cha rồi sao? Anh làm cha rồi phải không?"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô ấy cười hạnh phúc gật đầu.
Dáng vẻ ngố tàu này của anh ta cũng khiến Dương lão gia phải bật cười.
Chàng trai này tuy không giàu có, lại có chút khù khờ nhưng lại vô cùng giàu tình cảm.
Mỗi khi nhìn vào con gái mình, thấy cô cười với anh ta, ông nhận ra được tình yêu trong mắt của cả hai người.
Nhìn thấy cô được vui vẻ hạnh phúc như vậy, ông mới biết tình yêu thật sự vẫn là do bản thân tự nguyện, tự tìm đến