Đồng Vụ Vân rưng rưng như sắp khóc đến nơi, nhìn Mộc Hàn Mặc, “Mặc, cha tôi đã đặt bàn hạng một ở nhà hàng Thương Nghiệp của tập đoàn Phong Vân, mời cha mẹ anh đến sắp xếp chuyện kết hôn.” Đồng Lăng vẫn còn sống, phải nhanh nhanh về báo cho ba biết.
Trước giờ thái độ của hắn ta với mọi chuyện đều như đùa giỡn, được thì được không được thì thôi. Nhưng hôm nay giọng điệu hắn lại như vậy, nếu hắn muốn đem Đồng Oa Oa về bên người, tương lai của bọn họ coi như xong. Xem cách Mộc Hàn Mặc đối xử với Đồng Oa oa, coi bộ khó mà ả có thể câu được chàng rể quý này.
Oa Oa hé miệng cười trộm, sao nghe như thể ả mới là người muốn xuất giá nha.
Mạc Lăng mở miệng định nói thì bị Mộc Hàn Mặc chặn lại, “Đồng tiểu thư đi tới đó trước, tôi điện thoại cho cha mẹ đã.”
Đồng Vụ Vân nghe xong không khỏi nín khóc mỉm cười, “Vậy tôi đi trước đây, Mặc.” Cẩn thận bước từ từ ra, vừa đi vừa ngó nghiêng Mộc Hàn Mặc như thể mong anh sẽ gọi ả lại.
Nhưng cho đến khi Đồng Vụ Vân đi khỏi, Mộc Hàn Mặc cũng không thèm liếc ả một cái.
Mạc Lăng nhíu mày, quắc mắt nhìn anh như đang muốn hỏi: Tại sao?
Mắt Mặc Hàn Mặc lại mang đầy ý cười, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như gió mùa xuân thổi qua, làm ra vẻ không để ý, cực kỳ phóng đãng nắm chặt bàn tay đang đặt bên hông Oa Oa, “Cử hành hôn lễ xong xử lý bọn họ cũng không muộn.”
Mạc Lăng nghiêm nghị nhìn bóng dáng Đồng Vụ Vân đang biến mất vào trong thang máy, “Ừm, vậy chút nữa tôi sẽ đi cùng.” Tuy có chút nghi hoặc nhưng anh vẫn quyết định tin cậu ta một lần. Cậu ta lúc nhìn Oa Oa trông như sói như hổ, đôi mắt như muốn bùng cháy. Đó là ánh mắt mà chỉ có nhìn người bản thân cực kỳ yêu thương mới có thể có được.
Mộc Hàn Mặc không nói gì, lấy điện thoại ra điện cho cha mẹ, bảo hai người đến nhà hàng trước rồi cúp máy.
Oa Oa bắt đầu do dự bất an, gặp cha mẹ anh, rồi lại còn bàn chuyện kết hôn đó nha!
“Cha mẹ cậu tính tình thế nào?” Mạc Lăng có chút lo lắng, Oa Oa không thấy đường như vậy có khi nào sẽ bị họ ghét bỏ không?
Mộc Hàn Mặc cười cười, vì sắp chuẩn bị chuyện kết hôn nên gương mặt như thoải mái hẳn ra, không giống lúc bình thường cả nụ cười cũng khiến người khác có chút sợ hãi, “Anh hai yên tâm, cha mẹ em tốt lắm, giao cho em là được rồi.” Trong mắt hiện lên chút tính toán, đỡ Oa Oa đứng dậy rồi ôm cô ra ngoài.
“Được, nếu cậu làm cho Oa Oa chịu tủi thân, tôi sẽ mang Oa Oa đi.” Mạc Lăng thản nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ uy hiếp. Đi đến bên cạnh Oa Oa, hai người đàn ông làm thành hàng rào bảo vệ cô đến không có kẽ hở.
Oa Oa thật sự thấy cảm động, anh hai vẫn tốt với cô như vậy.
Rời khỏi công ty, tài xế đã ngồi chờ sẵn trong xe. Chiếc Lamborghini lái thẳng về phía nhà hàng.
Mạc Lăng ngồi ở ghế phó lái, Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa ngồi ở phía sau. Mộc Hàn Mặc tựa lưng dựa vào ghế, Oa Oa gối cái đầu nhỏ nhắn lên ngực anh.
Mộc Hàn Mặc lấy điện thoại ra, đánh một dãy số, “Mộc Lâm, em đến nhà hàng Thương Nghiệp ngay lập tức, anh đang trên đường đến đó.” Nói xong cúp máy ngay, khóe miệng không kềm được nhếch lên cười.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Oa Oa gắt gao nắm vạt áo anh, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, “Mộc Lâm là ai?” Trong lời nói như có chút ghen tuông làm Mộc Hàn Mặc tự dưng thấy vui vui, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xán lạn, “Oa Oa ngốc, con bé họ Mộc, dĩ nhiên là người nhà của anh.” Hôn nhẹ trán cô, giọng điệu đầy nuông chiều.
Oa Oa khẽ gật đầu, bỗng