Phượng Diên kéo tay Mộc Thiên Long, không hề có ý muốn giải vây cho Đồng Vụ Vân. Một người không biết trên biết dưới, khinh thường người nghèo, chanh chua đánh đá… dù thế nào cũng không thể khiến họ có cảm tình được.
Mộc Lâm thích thú nhìn một vòng, lại chọc chọc vào tay Phượng lão gia như dỗ trẻ con, “Ông ngoại, chúng ta đi vào đi! Hôm nay coi như giữ thể diện cho chị dâu, không cần để ý tới người này!” Chị dâu dịu hiền thế mà sao lại có người chị như vậy? Nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không ra nha.
Mộc Hàn Mặc nhìn Phượng lão gia giống như con nít giận lẫy, trong lòng đắc ý ghê gớm! Phượng lão gia vậy mà cũng có lúc bị người ta không thèm để ý, thật là hiếm thấy!
Trong đầu Phượng lão gia hiện lên hình ảnh lúc ban nãy khi xuống xe, thấy cô gái trẻ rụt rè thanh thuần như sen như ngọc. Lòng dâng lên hảo cảm, cầm lòng không được gật đầu. Cháu ngoại ông chọn người không sai, trong hai chị em thì vừa ý cô em trong sáng thuần khiết.
Đồng Vụ Vân thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng thở phào, xem ra lão già này chính là Phượng lão gia trước giờ đi du lịch thế giới. Đắc tội Phượng lão gia cũng chính là có tội với toàn bộ Mộc gia, “Thật có lỗi, Phượng lão gia, là Vân nhi có mắt như mù, mong Phượng lão gia không chấp nhất con thiếu hiểu biết.”
Oa Oa cảm thấy hơi xấu hổ, người “chị” này đúng là có mắt như mù, muốn nịnh nọt ông ngoại. Mong là không phải tự rước lấy nhục!
Phượng lão gia ngạo nghễ liếc ả một cái, cô gái này đúng là không đơn giản, còn biết dùng chiêu này với lão, “Còn nếu ông nhất định so đo thì sao?”. Ông không ngại biểu hiện thái độ. Nếu ông cứng rắn muốn xét nét, có phải là muốn nói ông hẹp hòi không?
“Phượng lão gia, cháu không hiểu chuyện, ông cũng đừng so đo với cháu làm gì.” Đồng Vụ Vân lóe mắt tính kế, tràn đầy tự tin, gương mặt lộ ra nụ cười. Tục ngữ nói, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại. Nhưng Phượng lão gia lại là người đánh kẻ chạy lại đây, “Nếu cô thật sự không hiểu chuyện sẽ không nhìn mặt đoán ý, miệng lưỡi cũng sẽ không chanh chua như vậy.”
Sắc mặc Đồng Vụ Vân càng ngày càng tệ, khóe miệng cũng run rẩy cả lên. Nhìn Phượng lão gia môi không ngừng mấp máy, thật muốn xông lên hung hăng tát cho lão hai cái.
Hai tay ả nắm chặt thành hai đấm, khớp xương cũng trắng dã ra.
“Phì!” Mạc Lăng cùng Mộc Lâm đồng thời cười phun.
Đồng Vụ Vân quắc mắt liếc Mạc Lăng và Mộc Lâm một cái, nhưng cũng không dám phát bực.
“Mặc, ông ngoại anh thật thú vị.” Oa Oa kéo kéo tay Mộc Hàn Mặc, trên mặt cũng không kềm được nụ cười.
Mộc Hàn Mặc xoa xoa chóp mũi cô, đôi mắt vốn sắc bén khi nhìn Oa Oa lại trở nên nhu hòa, “Oa Oa, đó cũng là ông ngoại em đấy!”
Oa Oa không nói gì, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nổi lên một mảng đỏ ửng, ngượng ngùng cười cười.
Phượng lão gia đột nhiên ngừng nói, miệng chép chép, “Lão đây khát rồi.” Mộc Lâm mặt mày hớn hở cười đến chói mắt, “Ông ngoại, chúng ta đi uống trà.” Rồi kéo Phượng lão gia đi.
Phượng lão gia giữ chặt Mộc Lâm, liếc nhìn cô hỏi, “Cháu biết phòng cô kia chuẩn bị trước là phòng nào sao?” Xong nháy nháy mắt với cô mấy cái, bộ dạng đúng như một lão ngoan đồng.
Mộc Lâm nhíu mày trầm tư, lẩm bẩm nói, “Quên nữa, cháu không biết!” không quên làm ra vẻ vô tội khiến Phượng lão gia gõ gõ lên trán cô mấy cái, “Đã không biết thì cháu còn đòi đi tới chỗ nào?” Trông thì như trách cứ, nhưng lại vô cùng cưng chiều.
Mộc Lâm dẩu dẩu cái miệng nhỏ, ai oán ủy khuất nhìn Phượng lão gia, “Ông ngoại, nếu chúng ta tìm hoài cũng không thấy vậy thì tìm người dẫn đường đi! Dù sao cũng là miễn phí, không tốn tiền.” Ý nghĩa là: người hầu miễn phí, không phải vậy thì cũng chẳng cần.
Đồng Vụ Vân nhìn cảnh tượng ông tung cháu hứng, đôi mắt không khỏi bừng bừng lửa giận. Áp chế cơn giận trong lồng ngực xuống, ả đi đến cạnh Phượng lão gia, hơi hơi nghiêng người cúi xuống, “Mời Phượng lão gia.” Ngữ khí cung kính khiến Phượng lão gia cũng vừa lòng gật đầu, cùng Mộc Lâm đi theo hướng được chỉ.
Phượng Diên nhìn Phượng lão gia đi trước, không khỏi lắc đầu cảm thán, “Cha càng ngày càng giống con nít.”