Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thiên Long.
Mộc Hàn Mặc ngồi bắt chéo chân, dựa lên ghế da, tay phải cầm một tờ giấy trắng, che khuất đi gương mặt, khiến người khác không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
Hai phút trôi qua, Mộc Hàn Mặc đặt tờ giấy lên bàn làm việc. Ngón tay cùng ngón trỏ mạnh mẽ vuốt cằm, nhíu mày trầm tư.
Một anh chàng đẹp trai đẩy cửa đi vào, theo sau còn một cậu trai nữa. Vẻ đẹp vô cùng xuất chúng, gương mặt như được điêu khắc, ngũ quan sáng sủa nằm trên gương mặt góc cạnh tuấn mỹ dị thường, rất vui vẻ nói, “Ô, không ngờ tổng giám đốc Mộc của chúng ta cũng có lúc nhíu mày nha.”
Bề ngoài thoạt nhìn như phóng đãng vô tư, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ra nét anh minh khiến người khác không thể xem thường. Trên đầu là mái tóc đen rậm rạp, phía dưới là đôi lông mày kiếm cùng cặp mắt dài như cánh hoa đào, tràn ngập vẻ đa tình khiến người ta như bị nhấn chìm. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải, lúc này đang tươi cười khiến người khác hoa mắt.
Mộc Hàn Mặc nghe thấy tiếng nói, khóe miệng nổi lên nụ cười làm cho ai nhìn thấy cũng phải vui vẻ, “Phụng Thiên Dự, cậu chán sống à.”
“Khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì hết nhe.” Gương mặt Phụng Thiên Dự vẫn đầy ý cười, cổ hơi rụt lại, ngoan ngoãn ngồi lên sofa. Nụ cười kia đối với cậu giống như Thần Chết vẫy gọi, tên bạn tốt này của hắn cười càng xán lạn, giết người càng không ghê tay.
Cậu trai đi theo Phụng Thiên Dự cũng ngồi một bên ghế sofa, “Đại ca, em cùng Thiên Dự nghe nói Đồng Vân Phong mang một cô mù đến ra mắt anh, anh lại đáp ứng lão ta.” Người này là em thứ ba của Mộc Hàn Mặc, là huynh đệ cùng sinh ra tử.
Cậu ta mang ngũ quan anh khí bức người, đôi mắt màu lam phát ra ánh nhìn khó để gọi tên. Đôi môi bạc mím chặt nằm trên gương mặt ôn nhu, khiến người ta có cảm giác muốn hôn. Thân hình cường tráng hoàn mỹ khiến người khác không khỏi hâm mộ.
Mộc Hàn Mặc nghe thấy lời của Lâm Phong, trên mặt không có chút hờn giận, khác hẳn lúc ban nãy với Phụng Thiên Dự, nói, “Lâm Phong, nói chuyện chú ý một chút, em ấy bị người ta làm mù mắt, không phải do bẩm sinh.”
Cầm lấy trang giấy vừa mới đặt trên bàn làm việc, dáng người cao ngất đứng lên, đi đến ngồi cạnh Phụng Thiên Dự, đem tờ giấy trên tay hạ xuống bàn trà.
Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong cầm tờ giấy lên nhìn qua một lượt.
“Thì ra là thế, có điều mù mắt thì vẫn là mù mắt thôi. Phụ nữ như quần áo, huynh đệ như tay chân. Người anh em, cô mù kia có phải để cho chúng ta chơi đùa không?” Trên mặt Phụng Thiên Dự lại xuất hiện nụ cười phóng đãng không câu nệ, bộ dạng phong lưu lãng tử.
“Tiểu nhân cùng con gái đều khó quản lý giống nhau, tốt nhất nên bỏ qua.” Lâm Phong thấy sắc lạnh từ đáy mắt Mộc Hàn Mặc phát ra, liền nói như không muốn liên quan. Ý cậu ta là: Tôi sẽ không thèm chơi gái cùng anh đâu.
Mộc Hàn Mặc liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, nghĩ thầm tên nhóc con nhà ngươi cũng biết thời biết thế. Liền lập tức nắm lấy cổ áo Phụng Thiên Dự, đưa anh ta lên cao quá sofa, tay trái đấm một quyền, tay phải cũng móc một quyền, rồi vẫy vẫy bàn tay đau nhức. Gương mặt tươi cười áp sát vào khuôn mặt kinh ngạc tới ngốc ra của Phụng Thiên Dự, “Anh đây chỉ mới thấy tay chân gãy rời, chưa từng thấy ai không cần mặc quần áo.”
“Phốc xích…” Một tiếng cười nhỏ từ phòng nghỉ truyền ra. Oa Oa cảm giác thấy mình đang phát ra âm thanh, cuống quít che khuôn miệng nhỏ nhắn mềm mại, đứng ngay trước cửa không biết làm sao.
Mộc Hàn Mặc buông cổ áo Phụng Thiên Dự ra, phủi phủi tay như sợ bẩn, tiêu sái xoay người hướng về phía phòng nghỉ.
Phụng Thiên Dự ngẩn người sờ tơ máu trên khóe miệng, ngồi thẳng người dựa vào sofa, nhìn thân hình cao ngất của Mộc Hàn Mặc rời đi.
Khóe miệng lạnh lùng cứng rắn của Lâm Phong ẩn lộ ý cười, bình tĩnh trầm tư nhìn bóng dáng Mộc Hàn Mặc, trong lòng sáng tỏ, anh đã tìm được người muốn tìm.
Lúc này, Mộc Hàn Mặc đã vòng tay ôm lấy Đồng Oa Oa đang co quắp bất an đi về phía sofa.
“Người anh em à, anh xuống