Ở chương trước
Mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau nhưng ấn tượng về Tiểu Chư trong mắt Minh Tâm rất tốt. Cảm giác có phần giống với một người em của cô. ( Ý chỉ Lưu Linh). Cô nói: " Vậy tôi về đây! Cảm ơn cậu!"
------------
Sau khi Sở Minh Tâm rời đi, Tiểu Chư lại tiếp tục tập trung, hoàn thành công việc.
Trong khi đó, tại nghĩa trang ngoại thành
Nam Cung Hàn đang đi đến mộ của mẹ hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt đóa hoa cúc trắng mà hắn vừa mua được lên mộ bà.
Đôi mắt hắn buồn như sắp khóc, hai tay hắn run run nhìn ảnh mẹ hắn trêи bia mộ,...
Hắn ngồi xuống bên cạnh mộ bà ( ý chỉ mẹ Nam Cung Hàn) rồi nói:
" Mẹ! Đã hai mươi năm kể từ ngày người ra đi... Con đã rất cố gắng để trở thành một người tài giỏi như mẹ mơ ước. Nhưng mẹ ơi, tuy bây giờ con có tiền trong tay, có nhà cửa, xe, có một cuộc sống ấm no, đầy đủ ...cũng không bằng hơi ấm từ vòng tay của mẹ."
Hắn vừa nói vừa lau nhẹ bức ảnh của mẹ hắn trêи bia mộ một cách cẩn thận.
Hắn nói tiếp:
"Mẹ đã từng nói với con rằng khi con gặp được cha, con phải kính trọng ông ấy... Nhưng ông ta căn bản không coi con là con của ông ta."
Nói đến đây, hắn cười nhạt, giọng hắn lạnh đi, gương mặt dần dần trở nên vô cảm, hắn nói:
Ông ta còn ( ý nói Nam Cung Doãn - bố Nam Cung Hàn) chưa từng đến đây thăm mộ mẹ, chưa từng một lần cảm thấy có lỗi vì những gì đã gây ra cho mẹ...
Bây giờ ông ta sắp chết rồi! Sắp phải trả giá rồi! Mẹ thấy có đáng không?
Nam Cung Hàn cười nhạt nhưng trong lòng lại không vui một chút nào. Gương mặt hắn thất vọng, nói:
"Mẹ biết không... Ông ta còn bắt con hiến thận cho cậu con trai quý tử của ông ta nữa đấy!! Đúng là máu mủ tình thâm... phải không mẹ?"
--------
Khoảng hai tiếng trước
Chiều nay, trước khi đến thăm mộ mẹ, hắn nhận được một cuộc gọi từ Nam Cung Doãn. Ông ta mời cậu đến nhà chơi. Cậu cũng lấy làm lạ nhưng vẫn đến bởi nghe tin ông ta sức khỏe không được tốt.
Vừa vào nhà, ông ta liền mời cậu ra phòng khách uống trà, thái độ vô cùng vui vẻ.
Nam Cung Hàn nhìn sơ qua là biết đây không