Ở chương trước
Mặc dù nghe những lời càu nhàu đó từ Tiểu Chư nhưng Phi Hùng cảm thấy rất vui. Đợi khi nào có cơ hội, anh sẽ tiết lộ thân phận " Thỏ ngốc kawaii " ( thân phận thật ) kia, sẽ nói cho cô những tương tư mà anh luôn chôn dấu.... Nhưng phải đến bao giờ đây...
---------
Hoàng Phi Hùng sau khi ngồi nghỉ được một lúc thì bị gọi đến phòng của Nam Cung Hàn. Hắn tự dưng điều anh đi công tác ở ngoài đảo Hải Vân, hiện đang xây dựng khu nghỉ dưỡng năm sao khoảng một tháng.
Việc này khiến anh cảm thấy rất lo lắng bởi vì từ khi anh tìm được Lưu Linh ( Tiểu Chư ) anh luôn dùng một thân phận khác để bảo vệ cô, giúp cô tránh khỏi những điều nguy hiểm.
Bây giờ anh mà đi thì ai sẽ làm công việc kia giúp anh đây?! Liệu có khi nào, Nam Cung Hàn đã nghi ngờ anh, có khi nào hắn đã phát hiện ra điều gì đó...Vì vậy hắn mới muốn anh phải đi đến hòn đảo kia?
Những suy nghĩ tiêu cực cứ lởn vởn xung quanh anh!
Giờ nghỉ trưa đến, tất cả nhân viên đều đã đi ăn tại căng tin, có một số người mời Tiểu Chư đi ăn chung.
" Tiểu Chư! Đi ăn không?! Mọi người đang đợi kìa! " Thư ký Hạ bước đến bên Tiểu Chư hỏi.
Tiểu Chư mỉm cười đáp:
" Hôm nay tôi có mang theo sandwich rồi nên cô bảo mọi người đi ăn trước đi ạ! Lần sau tôi sẽ ăn cùng mọi người! "
" Ừm! Hẹn bữa sau nhá!"
Nói là vậy thôi, thật ra Tiểu Chư phải đi xem lại vết mổ và phải uống thuốc giảm đau để chống lại "mùa dâu" của bản thân.
Khi vừa pha trà xong, Tiểu Chư đi ngang qua nơi làm việc của Phi Hùng.
Thấy Phi Hùng đang ngồi suy nghĩ rất chăm chú, Tiểu Chư trêи tay cầm một tách trà mà cô vừa mới pha đến bàn làm việc của anh. Cô đặt tách trà lên bàn rồi nói:
" Anh đang suy nghĩ cái gì mà chăm chú vậy?"
Phi Hùng thấy Tiểu Chư đang đứng bên cạnh mình, anh ngạc nhiên nói:
" Không có gì cả! Chỉ là công việc bận bịu quá!"
Tiểu Chư ngồi xuống cái ghế bên cạnh của một đồng nghiệp khác, gặng hỏi:
" Thiếu gia lại điều anh đi công tác à?!"
" Ừm!" Phi Hùng đáp lại với giọng buồn chán.
Tiểu Chư nhìn anh, nói:
" Về việc lần trước anh nói trong phòng tôi ấy! Tôi sẽ không hợp tác với anh đâu! Tôi có hướng đi riêng, tuy hướng đi này nguy hiểm nhưng tôi đã lỡ chọn nó rồi thì tôi phải làm bằng được... Vì vậy mà tôi không thể hợp tác