Tiểu Chư theo tín hiệu phát ra từ điện thoại, vừa đến nơi thì thấy xe của Nam Cung Hàn đang đỗ trước cửa một quán rượu Bạch Y.
Đây là quán rượu chỉ dành cho giới thượng lưu của Cố Tư Vũ - con trai một của Cố gia và cũng là bạn của Nam Cung Hàn.
Hầu hết người đến đây đa phần là để giải khuây, vừa uống rượu vừa nghe nhạc, ngắm cảnh vật xung quanh. Cho dù bên ngoài có mưa lớn hay tiếng còi xe inh ỏi cũng không thể phá nát được bầu không gian tao nhã, dễ chịu ở nơi đây.
Tiểu Chư bây giờ không thể xông thẳng vào quán rượu này được bởi canh gác rất nghiêm ngặt, ngay cả cửa sau của quán cũng có hai tên to cao canh gác.
" Phải làm sao đây? " Cô ngồi một chỗ than thở.
Lúc bấy giờ, trong quán rượu, thấy Nam Cung Hàn đên quán, Cố Tư Vũ niềm nở ra đón tiếp, còn mời hắn ngồi ở vị trí đẹp nhất, có tầm nhìn tốt nhất.
Nam Cung Hàn vừa ngồi xuống ghế liền hỏi:
" Dương Hoàng ( tên tiếng Trung của William Dương ) chưa đến sao? "
Cố Tư Vũ sai phục vụ mang rượu đến rồi từ từ trả lời hắn.
" Cậu ta nói khoảng năm phút nữa sẽ đến! Chắc là kẹt xe!"
Đúng lúc này từ phía cửa chính, Dương Hoàng bước vào với vầng hào quang sáng ngời ngợi, gương mặt anh tuấn của anh làm những vị khách nữ trong quán rượu si mê vô cùng. Ấy vậy mà Cố Tư Vũ và Nam Cung Hàn vừa nhìn thấy hắn thì lại thở dài ngao ngán.
Dương Hoàng thấy Nam Cung Hàn và Cố Tư Vũ đang ngồi đợi liền nhanh chóng đi đến. Thấy vẻ mặt cả hai không được vui trước sự có mặt của mình, anh cáu giận hỏi.
" Này! Tôi mới về nước sao nhìn vẻ mặt của hai người lại không chào đón tôi chút nào vậy? "
Cố Tư Vũ ngả người về phía sau, tay cầm ly rượu lắc qua rồi nói.
" Không phải tụi này không chào đón cậu mà là lâu rồi không gặp thấy cậu vẫn như vậy, không có gì thay đổi cả!"
Dương Hoàng ngồi xuống ghế, hỏi.
" Ý cậu là sao? "
Cố Tư Vũ chỉ biết thở dài, anh lấy chai rượu trêи bàn rót cho vào ly khác rồi đưa Dương Hoàng.
" Chính cậu còn không nhìn ra sao? Đến quán rượu thôi chứ có phải trình diễn thời trang đâu mà ăn mặc lòe loẹt vậy? Hay là cậu muốn tất cả mọi người biết cậu về nước? Cậu quay lại mà nhìn xem! Bây giờ ai cũng hướng mắt tới chúng ta...Thật là mất tự nhiên quá mà!"
Dương Hoàng thấy Cố Tư Vũ nói như vậy cũng cảm thấy có lý, tuy nhiên anh không quan tâm lắm. Anh lấy quả táo trêи đĩa vừa ăn vừa cười