Trước đó khoảng ba mươi phút, khi Tiểu Chư vẫn đang loay hoay tìm cách vào được trong quán rượu thì lúc này ở đoán rượu lại đang có một cô gái đi ra. Cô ta dường như đang rất vội, vừa đi vừa nghe điện thoại, gương mặt vô cùng lo lắng.
Thấy cô gái kia đang đứng chờ taxi, Tiểu Chư thấy vậy liền chạy đến.
" Cô bị sao vậy? Người ở bên trong đuổi cô sao? "
Cô gái kia bám lấy cánh tay của Tiểu Chư khóc nức nở.
" Có người vừa gọi điện đến nói bố tôi không may bị ngã gãy chân phải nhập viện, bảo tôi đến đó...Nhưng tôi lại là ca sĩ hát chính trong buổi tối hôm nay tại quán rượu, vừa rồi tôi phải nói dối người quản lý mới đi ra ngoài được... Tôi sợ lắm...hức hức."
Tiểu Chư dìu cô gái ngồi xuống ở chiếc ghế đá gần đó, từ từ an ủi.
" Sao cô lại phải sợ? Chỉ cần giải thích với người quản lý là được rồi mà".
Cô gái kia vẫn khóc, hai tay run run.
" Tôi đã ký hợp đồng với quản lý. Nếu như tự nhiên tôi bỏ về thì sẽ vi phạm hợp đồng, sẽ phải bồi thường một khoản rất lớn...Nhưng bố tôi, tôi chỉ còn có mình ông, ông vì chuyện học hành của tôi mà hy sinh rất nhiều, tôi không lo cho ông thì ai lo đây..."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái, Tiểu Chư cảm thấy rất đồng cảm, cô xoa nhẹ lưng cô gái kia, lấy trong túi ra khoảng vài chục nhân dân tệ đưa cho cô gái đó.
" Bây giờ cô đến thăm, chăm sóc bố cô đi. Ông ấy bị gãy chân, di chuyển sẽ khó khăn nên rất cần người chăm sóc. Số tiền này cô cứ cầm lấy để trả tiền viện phí...Tuy là không đáng bao nhiêu nhưng cũng là của ít lòng nhiều. Chuyện ở quán rượu tôi sẽ giải quyết giúp cô...Đừng khóc nữa!"
Cô gái kia nghe Tiểu Chư nói vậy, khóc lại càng lớn hơn, cô nghẹn ngào ôm lấy Tiểu Chư.
" Cảm ơn cậu rất nhiều! Nếu có dịp gặp lại tôi sẽ lấy thân báo đáp! "
Tiểu Chư không biết nên vui hay buồn trước lời nói ấy, cô gái đang ngồi trước mặt cô quả thực rất ngây thơ và chân thật. Bốn từ " lấy thân báo đáp " kia thì cô không dám nhận, lý do vì sao thì chỉ có mình Tiểu Chư hiểu.
Chiếc xe taxi vừa đến, cô gái ôm Tiểu Chư lần nữa rồi mới lên xe đi đến bệnh viện.
Còn Tiểu Chư, cô thở dài một tiếng, sau đó đi đến nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Khoảng mười năm phút sau, một cô gái xinh đẹp bước ra từ nhà vệ sinh công cộng.
Chiếc váy màu trắng tinh khôi uyển chuyển trong làn gió nhẹ cùng với chiếc áo khoác dạ ấm áp che đi phần da trắng nõn ở cổ và xương quay xanh. Mái tóc giả màu nâu hạt dẻ dài được buộc thấp phía sau. Trông vừa kín đáo vừa toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp.
Cũng may trước khi đi, cô mang theo một vài thứ để cải trang, nếu không thật sự không biết phải làm thế nào.
Bước vào quán rượu với thân phận là một ca sĩ, Tiểu Chư dễ dàng được những tên vệ sĩ cho qua. Người quản lý hình như cũng không để ý tới gương mặt của cô lắm.
" Cô lại đánh thêm phấn đấy hả? Sao trông khác so với lúc nãy vậy? Còn cả bộ đồ cũng thay luôn à?"
Tiểu Chư giả vờ tươi cười, thân thiện, nắm lấy tay của chị quản lý rồi giải thích.
" Vâng! Vừa rồi em đi ra ngoài bị ngã, sợ chị mắng nên em về nhà mượn đồ của mấy người bạn thân sau đó đánh phấn lại. Chắc là tay em cứng, đánh phấn lên mặt không được đẹp!"
Sự việc sau đó thế nào thì mọi người biết rồi đó, Tiểu Chư lên sân khấu, ngồi sau tấm màn che và cất tiếng hát.
Đã lâu rồi cô không hát cho ai nghe nên mới đầu có chút lo lắng. Nhưng khi tiếng nhạc vừa cất lên cô tự dặn với lòng mình là phải quyết tâm làm được việc này. Bởi nó vừa giúp cho cô gái kia vừa giúp cô trà trộn vào trong quán rượu để theo dõi Nam Cung Hàn.
Vừa hát xong, Cố Tư Vũ liền gọi cô đến bàn rượu